Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:28:14
Lượt xem: 0
Mà phía sau một vạn kị mã là hai vạn bộ binh, cuồng vọt lên, đuổi sát kị binh tràn ngập tứ phía, toàn bộ hướng đến vùng ngoại ô sườn núi để bao vây.
Phi ngựa như bão táp, Lưu Nguyệt và Vân Triệu nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao đuổi trăng), thấy đường là đi thẳng.
Phía sau hàng vạn hàng nghìn binh lính đuổi sát theo, một mảnh sát khí.
Chim muông bốn phía sợ hãi mà bay đi, rừng núi tĩnh lặng một mảnh đằng đằng sát khí.
Mây tiên (roi mây) vung nhanh, Lưu Nguyệt phóng ngựa trực tiếp xông lên Hậu Ngân Sơn (Su : ta c.h.ế.t với tên cái núi này =”=, CV ghi là ngân phía sau núi sơn, mãi mới dịch nổi), một mảnh cây cỏ huyền mĩ (huyền ảo + mĩ lệ), tiếng nước chảy truyền từ xa đến, một mảnh thanh u (tĩnh mịch, u ám).
“Huynh đệ, phía trước là đường cụt, huynh định đi đường nào?” Vân Triệu đi theo sau Lưu Nguyệt, lúc này hơi nhíu mày đăm chiêu.
Phía dưới vách núi Hậu Ngân Sơn, là con sông lớn nhất của vùng ngoại ô thủ đô Hậu Kim, nước chảy xiết, cuồn cuộn, rất hiểm trở, Lưu Nguyệt đi đường này, là tuyệt lộ.
Phi thân nhảy xống ngựa, Lưu Nguyệt đứng bên cạnh vách núi, con ngựa xoay người chạy đi, không có đi vào khu rừng.
“Huynh đệ, huynh định làm gì?” Vân Triệu từng bước ghìm cương ngựa, mày càng nhíu lại, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Phía sau tiếng vó ngựa cuồng vang, Thần Phi suất lĩnh cấm quân, sắp đến đây.
Nghiêng đầu nhìn Thần Phi đã xông đến sườn núi, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt lột da nàng, đều thu hết vào tầm mắt. Lưu Nguyệt khóe miệng khẽ cong lên.
Quay đầu , cười với Vân Triệu một cái sáng lạn cực kì, y bào Lưu Nguyệt đột nhiên vung lên, từ từ quỳ xuống trước Vân Triệu.
Vân Triệu nhất thời sửng sôt, trong lòng lóe qua cảm giác không tốt.
:Thái tử điện hạ, vi thần hôm nay đã vì Tuyết Thánh quốc trừ bỏ Hậu Kim quốc chủ cùng Tây Hán, vi thần đối với Thuyết Thánh quốc một lòng trung thành, thiên địa chứng giám. Hôm nay thân phận của vi thần đã bị lộ, không khỏi liên lụy đến Tuyết Thánh quốc, vi thần nguyện lấy cái c.h.ế.t để gột sạch tội lỗi, chỉ cầu Tuyết Thánh quốc ta sẽ có ngày xưng bá thiên hạ, thống nhất thất quốc.”
Tiếng nói sang sảng, theo gió núi tản mát khắp nơi, bay thẳng vào tai Thần Phi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng gió thổi qua, ngay cả tiếng vó ngựa dồn dập cũng không thể nào át đi tiếng nói sang sảng kia, Thần Phi suất lĩnh cấm vệ quân xông lên, tất cả đều nghe rõ, nhất thời nhìn thẳng vào Vân Triệu.
Hai tròng mắt Vân Triệu đột nhiên trợn lên. “Hắn” biết mình là thái tử Tuyết Thánh quốc, “hắn”…..
“Lưu Nguyệt, ngươi…..”
Vừa nói được nửa câu, Lưu Nguyệt đột nhiên nhảy dựng lên, chạy thẳng đến vách núi, cực kì quyết tuyệt, thật sự là phải lấy cái c.h.ế.t để gột rửa tội lỗi.
Vân Triệu đột nhiên giật mình. Lưu Nguyệt thật sự muốn tìm cái chết?
Nghĩ cũng không kịp nghĩ, phóng ngựa kiền đuổi theo, muốn lôi Lưu Nguyệt đang định nhảy xuống vách núi, không muốn để “hắn” chết, không muốn.
Không nghĩ rằng, hắn mau, Lưu Nguyệt còn nhanh hơn, Vân Triệu mới xông đến vách núi, Lưu Nguyệt đã lên đến núi, nhào xuống Lễ Phật Nhai (nhai : vực), phía dưới đá ngầm san sát, Lưu Nguyệt…..
“Lưu Nguyệt…..” Hai mắt đột nhiên đỏ rực, Vân Triệu nhảy vội xuống ngựa, vừa rống to một tiếng chạy đến vách núi, vừa nhìn xuống dưới, khuôn mặt lo lắng đột niên thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-147.html.]
Thân ảnh nhảy lên không, phi nhanh xuống.
Mà ở dưới đó, một chiếc thuyền lớn từ thượng nguồn phi nhanh đến, một người đứng ngạo nghễ ở đầu thuyền, gió thổi vào vạt áo đỏ sậm, bay bay, cực kì lãnh khốc xơ xác tiêu điều.
Hai tay giơ lên cao, bóng người rơi xuống.
Hai bóng người hòa vào nhau, người nọ đứng thẳng ở đầu thuyền, đỡ lấy Lưu Nguyệt từ trên vách núi nhảy xuống, thuyền chưa kịp dừng lại, phi nhanh mà đi, hết thảy phối hợp cực kì ăn ý.
Sợi tóc bay lên, tóc đen xinh đẹp bay bốn phía, rối tung. Lưu Nguyệt rúc vào lòng nam tử kia.
Đẹp như trăng sáng. Nữ tử, Lưu Nguyệt là nữ tử.
Vân Triệu đột nhiên đại chấn, khiếp sợ nhìn con thuyền đang lao nhanh.
Đầu thuyền, nam nhân một thân đỏ sậm ngẩng đầu liếc nhìn Vân Triệu một cái, cặp mắt kia ẩn chứa hắc hồng, lãnh khốc lại cực kì ngạo nghễ.
Đôi mắt kia, đôi mắt kia. Vân Triệu nắm chặt tay, đôi mắt kia hắn biết, hắn đã từng nhìn thấy, ánh mắt yêu mị lại ngạo nghễ.
Thiên Thần Dực vương – Hiên Viên Triệt.
Thuyền đi như bay, nháy mắt lướt qua mặt nước, xa xa mà đi.
Không để lại hình bóng.
Là hăn, cư nhiên là hắn, Hiên Viên Triệt. Vậy Lưu Nguyệt là ai? Có thể thân cận cùng Hiên Viên Triệt như vậy lại tài giỏi như thế, có thể là người nào?
Vân Triệu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Thiên Thần Dực vương phi, Mộ Dung Lưu Nguyệt. Ba năm trước đây, chấn kinh thất quốc, chính là Lưu Nguyệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa hề che dấu thân phận, chính là càng không hề che dấu như thế, lại càng khiến người khác cảm thấy hai người không giống nhau.
Bên môi hiện lên chút cười khổ. Mộ Dung Lưu Nguyệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt, hóa ra là nàng.
Phía sau vó ngựa đột nhiên vang lên, hướng về phía hắn.
Tuyết Thánh quốc thái tử – Hách Thương Vân Triệu, chính mình nghĩ rằng sẽ giấu được mọi người, nhưng lại không giấu được Lưu Nguyệt, đến cuối cùng lại lãnh một vố đau từ trong tay nàng.
Cười khổ lắc đầu. Hắn không thể quên, ba năm trước đây, Hiên Viên Triệt trọng thương, cũng có một phần của Tuyết Thánh quốc hắn, Lưu Nguyệt vẫn bất động thanh sắc, cũng là vì muốn trả thù hắn ở đây.
Mưu sát Hậu Kim quốc chủ, cừu hận hoàn mỹ như vậy lại giá họa cho Tuyết Thánh quốc của hắn.
Cái này làm hắn sứt đầu mẻ trán.
Gió xuân cuộn lên. Mùa xuân năm nay thật sự là tốt đẹp đến c.h.ế.t tiệt.