Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:27:17
Lượt xem: 1
Âm sắc nổi lên bốn phía, tóc đen tung bay, cởi bỏ mọi ngụy trang, chỉ còn lại ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng cừu hận.
Tiếng đàn mãnh liệt.
Một mảnh đằng đằng sát khí.
Đại khai sát giới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phỉ Thành Liệt đứng ở cửa đại sảnh, ôm chặt cổ, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt một mảnh tuyệt vọng.
Hắn tới chậm, hắn vẫn tới chậm.
Quốc chủ của bọn họ, vương Hậu Kim của bọn họ, ngã xuống ngay tại trước mặt hắn, màu hồng đẹp đẽ, màu vàng lóa mắt.
Đầu gối khụy xuống, Phỉ Thành Liệt không thể chống đỡ thân thể, quỳ gối trên mặt đất.
Là lỗi của hắn, hắn chấp chướng Tây Hán, chưởng quản nơi tin tức truyền ra, nhưng lại không tra thân phận thực của Lưu Nguyệt.
Là hắn đáng chết, vì đứa con yêu dấu bị Hiên Viên Triệt làm hại, làm hắn phân tâm.
Là hắn chưởng quản Tây Hán không tốt, là hắn, là hắn, hắn như thế nào gặp hai cái La Sát, sớm biết sẽ xó báo ứng hôm nay, ba năm trước đây thực không nên động thủ, thực không nên.
Một mảnh màu đỏ trước mắt, thân ảnh màu trắng kia giống hệt ba năm trước, sát phạt quyết đoán, dung nhân yêu kiều ít ai sánh bằng, sát khí lạnh như băng làm cho thần hồn người ta đều bay đi mất.
Cổ họng giật giật, hô hấp đột nhiên khó khăn, trong khoảnh khắc, Phỉ Thành Liệt run rẩy, ôm cổ, sắc mặt xanh mét.
“Cha, cha, cha làm sao vậy, cha !!”
Phỉ Nghiêm vẫn đứng cạnh Phỉ Thành Liệt, thấy vậy không khỏi hoảng hốt, hét lớn.
Không thể hô hấp, hoàn toàn không thể hô hấp.
Miệng mở to, giống như cá mất nước, Phỉ Thành Liệt chỉ thấy sao Kim bay loạn trước mắt. Đây là lần đầu tiên tử thần ở gần hắn như thế.
“Đi mau.” Nói không nên lời, không thể hô hấp, bóng ma tử vong bao trùm, Phỉ Thành Liệt ngược lại thản nhiên, ngón tay trên mặt đất run rẩy viết hai chữ.
Sợ hãi ba năm, hôm nay rốt cuộc không cần sợ hãi, chỉ cần con hắn không có việc gì là tốt rồi.
“Cha, phải đi cùng nhau… A….” Phỉ Nghiêm còn chưa nói hết, một thanh lợi kiếm trong nháy mắt đ.â.m tới n.g.ự.c hắn, một linh nhân lạnh lùng đứng sau lưng hắn.
Hai mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt Phỉ Thành Liệt vặn vẹo chả khác gì quỷ, vươn tay muốn bắt lấy thân hình trước mắt nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-144.html.]
Ngón tay cứng ngắc ở giữa không trung, nửa ngày rơi dần xuống.
Giữa một mảnh huyết sắc, Phỉ Thành Liệt ngã xuống.
Khóe mắt ẩn hiện một tia cười lạnh, Lưu Nguyệt không thèm quay đầu nhìn. Thời gian độc phát tác nàng tính thật chuẩn. Những ai thương tổn Hiên Viên Triệt, một người nàng cũng không bỏ qua.
Nợ m.á.u phải trả bằng máu.
Tiếng đàn vang lên bốn bề, sát phạt ngập trời.
Hiên Viên Triệt phái tới toàn bộ đều là tinh anh, Hậu Kim quốc trừ bỏ thất đường cùng lục đường đường chủ, còn lại cũng chả có bao nhiêu tài năng.
Sau một hồi c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt, nhất thời liền rơi xuống thế hạ phong.
“Gọi người Tây Hán về, mau.” Bị lục đường đường chủ bảo vệ sau người, Thần Phi một thân m.á.u đầm đìa, nộ khí xung thiên, hai mắt đỏ rực, rống to ra tiếng.
Tiếng huýt gió, tiếng huýt gió bén nhọn cực kì.
Cổ họng lục đường chủ cơ hồ đều khô, nhưng chung quanh vẫn không ai đến. Sao mọi chuyện lại thế này, người Tây Hán đâu hết cả rồi? Tại sao còn không đến?
Ý niệm không tốt quay cuồng trong đầu lục đường chủ, vẻ mặt khó coi cực kì.
“Không cần gọi về, bọn họ không tới được.” Khóe miệng cười tà, Lưu Nguyệt thân hình tung bay, năm ngón tay bay nhanh trên d.a.o cầm, một bên cười lạnh nói.
Lời vừa nói ra, tất cả người của Hậu Kim trong đại sảnh đều biến sắc. Tây hán, chẳng lẽ nói Tây Hán…
Mà lúc này, Tây Hán một mảnh âm trầm lại càng phát ra âm trầm.
Tiền tứ đường, hậu tam đường, người người ngã xuống, trong kiến trúc màu đen có vô số thi thể, cảm giác lạnh như băng giờ lại càng lạnh lẽo.
Mà những người chưa c.h.ế.t thì bị những Bạch y nhân khi nãy bỏ độc, truy sát đến vùng ngoại ô, c.h.é.m g.i.ế.c thảm khốc.
Tây Hán trong nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ bị g.i.ế.c nhiều như bây giờ. Dám can đảm g.i.ế.c nhiều người của bọn họ bằng thuốc độc, tuyệt không buông tha.
Trong rừng vùng ngoại ô, một mảnh c.h.é.m g.i.ế.c rung trời.
Không ai có thể nghe thấy lục đường chủ đang gọi về.
Cũng không ai ý thấy được có điềm không ổn.