Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:25:33
Lượt xem: 0
“Cha.” Phỉ Nghiêm nhăn trán nhăn mày, vẻ mặt vẫn tái nhợt như trước.
Phỉ Thành Liệt thấy vậy, tâm tình đang treo cao nhất thời thu hồi lại, hắc tiểu tử đưa giải dược có vẻ là thật.
Lập tức, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phỉ Nghiêm, chậm rãi ngồi bên cạnh con, vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng hỏi : “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Phỉ Nghiêm nghe vậy, một bên hơi đọng đậy thân thể, một bên nhíu nhíu mày : “Con trúng độc.”
Ngày ấy, cơn đâu chợt ùa tới, tuy rằng hắn không thể khống chế được thân thể, nhưng đầu óc vô cùng thanh tỉnh.
Phỉ Thành Liệt gật gật đầu, dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Phỉ Nghiêm : “Người hạ độc ta đã tìm được rồi, con không cần quan tâm đến chuyện này.”
Hạ độc chắc chắn chỉ có một mình hắc tiểu tử kia. Hiện tại hắn cùng hắc tiểu tử kia thông đồng làm bậy, nếu để Phỉ Nghiêm tiếp tục truy cứu, làm cho thái tử Thần Phi nghi ngờ, ngược lại không tốt chút nào.
Không bằng không nói gì, chuyện này dừng tại đây, không nhắc tới nữa là được rồi.
Phỉ Nghiêm biết địa vị của phụ thân tại Hậu Kim quốc, nghĩ rằng tất nhiên đã xử lí tốt người đã hạ độc hắn. Hừ, cư nhiên dám hạ độc hắn, cũng không nhìn xem phụ thân hắn là ai.
Lập tức, Phi Nghiêm gật gật đầu, tuy rằng còn suy yếu, vẻ mặt lại lạnh như băng, nói : “Phiêu Kị tướng quân – Lưu Nguyệt. dám xuống tay với ta, ta sợ ngươi cũng chả có kết cục tốt đẹp gì…”
“Lưu Nguyệt ?” Phỉ Nghiêm còn chưa nói xong, Phỉ Thành Liệt đột nhiên cả kinh, cực kì kinh ngạc nhìn Phỉ Nghiêm, tại sao lại nhắc đến Lưu Nguyệt.
Phỉ Nghiêm thấy Phỉ Thành Liệt kinh ngạc, lại càng kinh ngạc hơn, nói : “Phụ thân chẳng lẽ không phải xử lí hắn? Chính hắn hạ đọc con mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhíu nhíu mày, Phỉ Nghiêm trầm tư nói : “Con nhớ rõ ngày ấy con tuyệt đối không động chạm qua vật gì, chỉ có Lưu Nguyệt chạm qua tay con, hắn mới chạm qua, con liền trúng độc luôn, chẳng lẽ không phải hắn hạ độc?”
Phỉ Thành Liệt nghe vậy, tong lòng thoáng chốc lạnh băng, một cỗ hàn khí từ đáy lòng dâng lên.
Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt, tại sao lại là hắn? Nếu là hắn….
Rồi đột nhiên rùng mình một cái, Phỉ Thành Liệt nhớ lại dung mạo của Lưu Nguyệt, lần đầu gặp mặt khiến cho tim hắn đường như ngừng đập.
Giống, quá giống, rất giống ba năm trước đây, một thân m.á.u tươi phảng phất như Tu La – Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Không, không, không có khả năng, Mộ Dung Lưu Nguyệt ở Thiên Thần quốc, đóng ở biên quan, tại sao có thể đến Hậu Kim quốc, lại đến dường hoàng như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-139.html.]
Hơn nữa, Mộ Dung Lưu Nguyệt là nữ, Lưu Nguyệt này là nam, tại sao có thể…..
Mộ Dung Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt, tên thật giống nhau.
Tâm liền nhảy dựng lên, lông tơ trên lưng dựng thẳng đứng. Không, không có khả năng, không có khả năng.
Đúng vậy, khẳng định không phải một người, việc này chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp.
Trong lòng không ngừng phủ định, các loại ý tưởng trong nháy mắt nhảy ra, Phỉ Thành Liệt không thể khống chế bắt đầu run rẩy.
“Cha, người làm sao vậy?” Phỉ Nghiêm thấy Phỉ Thành Liệt biến sắc trong nháy mắt, vẻ mặt lo lắng nói : “Cha, người nghĩ đến cái gì? Ánh mắt rất khác thường, cha….”
Ánh mắt, ánh mắt, Phỉ Thành Liệt đột nhiên cả kinh, hoàn toàn không nghe hiểu được những gì Phỉ Nghiêm nói nữa.
Ánh mắt. Vừa rồi trong xe, ánh mắt cuối cùng hắc tiểu tử kia nhìn hắn.
Màu đỏ sậm đó, thiết huyết cùng lãnh khốc.
Ánh mắt kia, ánh mắt kia……
Phanh. Phỉ Thành Liệt nhảy dựng lên, toàn bộ sắc mặt đại biến, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt kia, hắn nhớ ra rồi, ánh mắt kia đối với hắn đã từng rất quen thuộc.
Ở Thiên Thần hai mươi năm năm, hắn đã nhìn chủ nhân của đôi mắt đó lớn lên, nhìn hắn từng bướ một trở thành thiên tài, trở thành trụ cột của Thiên Thần quốc, trở thành người bị Hậu Kim quốc bọn họ hạ lệnh g.i.ế.c hại, người nhất định phải diệt trừ.
Thiên Thần Dực Vương – Hiên Viên Triệt.
Là hắn, là Hiên Viên Triệt, là người bị hắn dồn vào biển lửa, ba năm sống c.h.ế.t không hay biết – Hiên Viên Triệt. Hắn đến đây, hắn đã tìm đến cửa.
Thân thể kịch kiệt run rẩy, tim Phỉ Thành Liệt nhảy lên tận họng. Hiên Viên Triệt, là Hiên Viên Triệt.
“Cha, người làm sao vậy? Có chuyện gì mà cha lại sợ hãi như vậy? Cha !”
Vừa thấy thần thái của Phỉ Thành Liệt như thế, Phỉ Nghiêm vừa mới tỉnh lại liền bị dọa cho thần hồn lên mây, vọi vàng nhảy xuống khỏi giường, vẻ mặt lo lắng.