Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:20:15
Lượt xem: 0
Hậu Kim hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Trở lại Phiêu Kị tướng quân phủ, không thiếu một trận rối ren, Đỗ Nhất gạt hết mọi người sang một bên, làm cho Lưu Nguyệt say túy lúy đi ngủ.
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, dần dần tĩnh lặng.
Lưu Nguyệt xoay người một cái, vốn say không biết trời đất, hai mắt bật mở, không hề có chút mơ màng, thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn.
Phi thân qua cửa sổ, trong bóng đêm, Lưu Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động đi ra khỏi Phiêu Kị tướng quân phủ.
Muốn ra khỏi phủ của chính mình còn phải lén lút như thế, đoán chừng cũng chỉ có Lưu Nguyệt mà thôi.
Trèo qua tường, một người toàn thân đỏ sậm sớm đã đứng ở đầu góc đường, mỉm cười vươn tay về phía nàng.
Bước vài bước, cùng nắm tay nhau, hai người nhìn nhau cười, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Ngũ thành thương hội, biệt viện vùng ngoại ô.
Hai người vừa tiến vào phòng ở, ngoài phòng tiếng gió bay nhanh qua, có người ám dạ đang phi như bay đến đây.
Lưu Nguyệt nhất thời sắc mặt trầm xuống, thủ thế chuẩn bị.
Hiên Viên Triệt lại kéo tay nàng lại, cười khẽ quơ quơ ngón tay, ý bảo Lưu Nguyệt lui vào phòng trong.
Lưu Nguyệt thấy vậy, lập tức biết đây là Hiên Viên Triệt đùa xiếc, liền lắc mình một cái lui vào phòng trong.
Hiên Viên Triệt vẫn như trước là cách ăn mặc của tiểu tử đen đúa lúc trước, thấy vậy châm rãi ngồi xuống, nhấc ấm trà trên bàn lên, chậm rãi châm một chén.
“Phanh.” Người ám dạ tuyệt không che dấu tung tích, đạp phá cánh cửa phòng, vẻ mặt sát khí vọt vào.
“Là ngươi.” Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, lại giồng như khiếp sợ.
Tựa vào cửa trong buồng trong, Lưu Nguyệt nghe tiếng, hai mắt đột nhiên chuyển động. Phỉ Thành Liệt, người đến cư nhiên là Phỉ Thành Liệt.
Nhìn Phỉ Thành Liệt kinh hãi, Hiên Viên Triệt chậm rãi nhấc chén trà lên, thản nhiên nói : “Phỉ hán chủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-132.html.]
Trầm tĩnh quen thuộc như vậy, vẫn là tiểu tử ở trên phòng đấu giá ngày trước.
Phỉ Thành Liệt vẻ mặt khiếp sợ vừa thu lại, kiếm trong tay chợt lóe, đặt tại trên cổ Hiên Viên Triệt.
Sát khí vùn vụt như thực chất, khiến ngọn đèn dầu trong phòng cũng mờ đi.Trái lại Hiên Viên Triệt vẻ mặt bình tĩnh, nắm trong tay chén trà, cũng không thèm nhìn trường kiếm trên cổ một cái, nhàn nhã tự tại uống trà.
“Lấy giải dược ra đây, không lão phu g.i.ế.c ngươi.” Khuôn mặt dữ tợn như muốn g.i.ế.c người, nộ khí xung thiên.
“Có Phật Lạc Hoa trong tay, còn có cái gì không giải được.” Hiên Viên Triệt chậm rì rì buông chén trà trong tay, thản nhiên ngẩng đầu nhìn con người vẻ mặt sát khí trước mắt.
Nhưng thấy Phỉ Thành Liệt vẻ mặt xanh lét, không nói được câu nào ra hồn, vừa nghe thấy vậy, cặp mắt kia như muốn phun hỏa, bộ dạng dữ tợn như muốn đem Hiên Viên Triệt lột da rút gân.
“Lấy ra.” Phỉ Thành Liệt hai mắt đỏ sậm, kiếm trong tay căng thẳng, cứa một phát vào cổ Hiên Viên Triệt.
Phật Lạc Hoa, cư nhiên còn dám nói đến Phật Lạc Hoa. Đó là một cây hoa độc, một cây hoa lấy đi sinh mệnh của con trai hắn.
Hắc tiểu tử này, là hắn, cư nhiên là hắn, hóa ra hết thảy đều là âm mưu.
Nghiến răng ken két, Phỉ Thành Liệt hai mắt đều muốn phun huyết, ngay từ đầu hắc tiểu tử này đã tính kế với hắn.
Phỉ hán chủ bình tĩnh, ta c.h.ế.t cũng không quan trọng, nhưng đứa con ngươi bảy ngày sau, da thịt một tấc một tấc hư thối, gân mạch một tấc một tấc gãy, trải qua cúng bảy tuần bốn mươi chín ngày, cảm giác đó, chậc chậc..”
Hiên Viên Triệt hơi lắc đầu, tặc tặc lưỡi.
Phỉ Thành Liệt nghe vậy, tâm như muốn nổ tung, tay lại bắt đầu run lên.
Hắn chỉ có một đứa con này, đứa con hắn yêu thương nhất, đứa duy nhất hắn mang ra khỏi Thiên Thần quốc.
Hôm nay, Hậu Kim quốc chủ đưa đến một ít Phật Lạc Hoa nhỏ bằng cái móng tay (ông này kẹt sỉ), cho đứa con Phỉ Nghiêm của hắn ăn, vốn tưởng rằng sẽ tốt lên, nhưng ngược lại lại ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn vốn nghĩ hiểu quả của Phật Lạc Hoa là như thế, ai ngờ hắc tiểu tử này đã phá bĩnh từ bên trong rồi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, ngón tay đẩy trường kiếm của Phỉ Thành Liệt ra, tà tà dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhìn Phỉ Thành Liệt nói : “Phật Lạc Hoa, vạn năm mới có một gốc cây, đâu phải tìm ở đâu cũng thấy.”
Dứt lời, hơi nhướng mi lên, vẻ mặt bình thường, nhưng sự xing đẹp tao nhã lại lơ đãng lộ ra ngoài.