Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:58:50
Lượt xem: 0
Ba người trên lôi đài lập tức biến sắc, trường kiếm trong tay vung lên, trên lôi đài chỉ nghe thấy những tiếng binh khí va chạm nhau keng keng keng keng.
Đao kiếm ba người như c.h.é.m tán loạn trong không khí, nhưng chân lại lui về phía sau từng bước.
Phong nhận vô hình, nhìn như hư vô, nhưng lại có lực công kích mãnh liệt, không kém gì với việc bị vũ khí trực tiếp công kích, hơn nữa càng thêm xảo quyệt và nhanh.
Khiến người ta khó lòng phòng bị.
Sát khí trong mắt trầm xuống, Lưu Nguyệt đột nhiên ôm tỳ bà, cắt ra mấy sợi dây đàn, quay người hướng về một trong ba đối thủ, kéo mạnh, năm ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất vung lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, nam tử gầy yếu đang đứng trước mặt Lưu Nguyệt, chống lại dây đàn từ năm ngón tay nàng, cuồng phun một ngụm m.á.u tươi, trường kiếm trong tay gãy thành mấy khúc, té thẳng xuống mặt đất.
Thân hình lảo đảo lui về phía sau, nơi n.g.ự.c có mấy vết máu, đang dần loang ra, huyết sắc, nháy mắt phun tung toé.
Nam tử gầy yếu mặt mày co rúm, ngửa mặt lên trời, té ra phía sau.
Một chiêu, chỉ là một chiêu trong khoảng khắc.
Lưu Nguyệt giống như cũng không thấy nam tử gầy yếu ngã xuống, quay người, năm ngón tay lại vung lên, tỳ bà lại đầy đủ dây như trước, phong nhận b.ắ.n nhanh về phía hai nam tử mặt mày biến sắn đối diện.
Tiếng đàn tỳ bà vốn sang sảng, một bản thập diện mai phục, lại càng là một trong những khúc tỳ bà cực phẩm.
Sát khí sâm nghiêm, chồng chất, dày đặc toả ra bốn phương tám hướng.
Kiếm khí hiu quạnh, mai phục khôn cùng, đều bao phủ trên một mảnh trời đất này.
Tiếng tỳ bà kịch liệt vang vọng phía chân trời, cực kỳ kịch liệt.
Tất cả những dân chúng vây xem xung quanh, đều sôi trào lên, sắc mặt đỏ bừng, trừng lớn hai mắt, bàn tay nắm chặt, cơ hồ hận không thể xông lên lôi đài tham gia trận đấu ở giữa.
Trời xanh mây trắng, tình cảm mãnh liệt bay thẳng tận trời xanh.
Năm ngón tay vung lên một cái, chân nhảy lên, Lưu Nguyệt đột nhiên xoay người một cái, đã đứng vững sau lưng hai người, dây đàn b.ắ.n ra, đúng, chính là b.ắ.n ra.
Làn điệu dâng trào, cơ hồ muốn xé rách cả đất trời.
Ngay tại lúc dâng trào này, trung niên nam tử đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên buông tay, gục xuống phía trước.
Sau lưng, một vết m.á.u xuyên thấu qua, m.á.u tươi từng giọt từng giọt tuôn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-100.html.]
“Hảo, hảo…….” Dân chúng chung quanh thấy vậy, khen ngợi không ngớt, âm thanh cơ hồ rung chuyển cả đất trời.
“Thật xinh đẹp.” Trung niên nhân ngồi trên ghế khách quý, thấy vậy, thần tình tán thưởng, ngón tay nhẹ gõ gõ tay ghế, mặt mày đầy vẻ cao hứng.
Mà những người khách quý chung quanh, mặt mày lại khó lường, sắc mặt âm trầm.
Thập diện mai phục, tiếp cận đối phương, tung một chiêu mạnh mẽ chính xác vào lúc thích hợp nhất.
Hai mắt chợt loé qua tia lãnh huyết, tay phải Lưu Nguyệt bay lướt nhanh trên tỳ bà, tốc độ kia, cơ hồ khiến người xem xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhìn không rõ hình dáng ngón tay nữa, chỉ còn thấy một mảnh hư ảnh, chỉ thấy dây đàn tỳ bà đang không ngừng rung động.
Tỳ bà mà cũng có thể đàn như vậy, tỳ bà mà cũng có thể đàn nhanh như vậy.
Tất cả mọi người xem chung quanh đều sợ ngây người.
“Phanh phanh phanh.” Ba tiếng cực kỳ trào dâng cắt qua không gian, phi thẳng phía chân trời, một khúc thập diện mai phục đã đàn xong.
Dư âm ít ỏi, khiến người ta tâm thần mênh mông, cơ hồ hít thở không nổi.
Lưu Nguyệt chậm rãi đè dây đàn đang không ngừng rung động lại, lạnh lùng đứng giữa lôi đài, gió nhẹ thổi qua tà áo nàng, lộ vẻ xơ xác tiêu điều.
Nam tử cao lớn cuối cùng đang đứng trên lôi đài, trong mảnh dư âm ít ỏi từ khúc đàn, chậm rãi ngã xuống.
Gió nhẹ thổi qua, quần áo nguyên vẹn từ từ vỡ vụn, thành nhiều mảnh nhỏ, theo gió cuốn đi.
Mà dưới những mảnh nhỏ này, vô số vết máu, dày đặc trên người hắn, huyết sắc lan tràn, nhuộm đỏ cả một góc lôi đài.
Một khúc thập diện mai phục ngắn ngủi, còn chưa đầy thời gian một nén nhang.
Hết thảy đã yên định.
Ánh mặt trời chiếu rọi, Lưu Nguyệt vốn một thân bụi bặm xơ xác, lúc này giống như thiên thần hạ giới, uy phong lẫm lẫm, tuấn mỹ vô song.
Mắt lạnh lùng đảo qua ba thân ảnh đã ngã xuống, Lưu Nguyệt hừ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thành chủ Nghi Thuỷ thành đang ngồi trên ghế khách quý đối diện.
“Thiên hạ đệ nhất, Lưu huynh, thiên hạ đệ nhất…….” Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc ngây người, Vân Triệu tỉnh lại trước nhất, nhất thời quơ cái d.a.o cầm rách nát trong tay , hưng phấn nhảy thẳng đến biên lôi đài, liên tục cao giọng hô lớn.
“Thiên hạ đệ nhất…….” Trong khoảng khắc, tất cả mọi người còn bị dư âm chấn ngây ngẩn, lập tức phản ứng lại, nhất thời, tiếng gào thét hưng phấn cuồng nhiệt liên tục vang lên, cái sau cao hơn cái trước, rung chuyển đất trời.