Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:20:15
Lượt xem: 22

"Vì sao phải dán ở ngực?"

"Không vội, còn 20 tiếng nữa." Sở Nguyệt Nịnh cất một ngàn tệ vào túi, tâm trạng cô rất tốt, "Đến lúc đó anh sẽ biết thôi."

Sở Nguyệt Nịnh vòng qua Chu Phong Anh Hú cao lớn như núi, lao ra khỏi sân vận động, vừa thu được một ngàn đồng, tâm trạng cô vô cùng hân hoan.

Nhìn thấy Sở Di đang cáo biệt Lâm Gia Hoa và những người khác, cô vẫy tay: "A Di, đi nào, chị đưa em đi mua sắm quần áo đẹp."

Sở Di tò mò, tay cầm ba lô đi theo sau, hỏi: "Chị không phải muốn đi dạo phố với Chu sir sao?"

"Dẹp cái đầu suy nghĩ bậy bạ của em đi." Sở Nguyệt Nịnh vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của em gái, "Chị chỉ ở lại nói vài câu thôi."

"À." Sở Di gãi đầu sau, cười tủm tỉm.

DTV

Hai người đi về phía bến xe buýt hai tầng, trên đường đi, Sở Di lén lút đánh giá chị gái mình, vừa bán nước đường vừa phải đoán mệnh.

Chị gái mình thật vất vả.

chị Dung của A Hoa cũng gần bằng tuổi chị, đều đã có bạn trai. Nghe A Hoa than vãn, mỗi ngày tan học đều bị chị gái phiền phức nói về việc liên tục hẹn hò.

Chẳng lẽ là vì cô nên chị gái cô không dám có bạn trai?

Rốt cuộc em gái như cô là gánh nặng cho chị, vừa phải nuôi cô đi học, vừa phải nuôi cô ăn mặc, thật sự là áp lực lớn.

"Chị."

Sở Nguyệt Nịnh không biết Sở Di đang nghĩ gì, nhưng cũng nhận ra trong mắt em gái có điều gì đó khó nói, "Làm sao vậy?"

Sở Di mỉm cười nhẹ: "Em muốn xin chị một việc, sau tan học em muốn bán nước ở sân vận động."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-88.html.]

Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên trước ý tưởng đột ngột của Sở Di: "Em theo kịp buổi học tiếng Anh không?"

Học sinh Hương Giang học tiếng Anh từ nhỏ, và giáo viên chủ yếu sử dụng tiếng Anh để giảng bài trong lớp.

Sở Di mới đến từ quê nhà, không hợp khí hậu, nhiều câu tiếng Anh không hiểu, mỗi ngày học đến 11 giờ tối mới đuổi kịp và vượt qua tiến độ của học sinh cùng lớp.

"Cùng thườn thôi, em thi toàn điểm A, không tin thì về nhà cho chị xem."

"Toàn A thì thật lợi hại." Sở Nguyệt Nịnh không khỏi cảm thán, học lực của Sở Di ở quê nhà đã tốt, sau khi đến Hương Giang, do tiếng Anh mà nhiều môn học bị lùi lại, không ngờ rằng em gái mình thậm chí không cần cô mời gia sư, mà em đã tự mình đuổi kịp.

"Vậy thì cứ đi học tiếp đi, hết thi cấp ba thì cũng sẽ thi đại học, đừng để chậm trễ."

"Chị yên tâm, em nhất định sẽ không bỏ bê việc học." Sở Di chia sẻ cơ hội kinh doanh: "Bên trong sân vận động cũng không bán nước lọc, chỉ có cà phê và nước ngọt, người tập thể dục xong sẽ khát nước chứ. Cái máy lọc nước duy nhất ở đại sảnh, em tập xong chỉ muốn làm cá mặn, làm sao còn sức đi được."

"Vì vậy, em muốn bán nước lọc trong sân vận động, giá cả có thể cao một chút."

Sở Nguyệt Nịnh không ngờ Sở Di lại quan sát tỉ mỉ và nhanh nhạy phát hiện cơ hội kinh doanh như vậy. Nhớ lại trong nguyên tác, Sở Di sau này trở thành nữ ma đầu thương trường của Hương Giang.

Nhìn Sở Di năm nay mới 15 tuổi, vẫn còn vẻ mặt ngây thơ, cô nói: "Được thôi, em muốn thử thì cứ thử xem!"

Sở Di reo lên một tiếng, nhảy lên ôm cổ Sở Nguyệt Nịnh, sau đó nhảy múa: "Chị là người tốt nhất trên thế giới!"

Chiếc xe buýt hai tầng đến nơi.

Hai chị em lên đến tầng cao nhất, Sở Di dựa vào cửa sổ ngồi, ngắm nhìn Hương Giang lộng lẫy với những tòa nhà cao tầng chọc trời, "Chị ơi."

Sở Nguyệt Nịnh đã có dự định lát nữa đi trung tâm thương mại Hữu Nghị muốn mua nhiều thứ, cô cùng Sở Di thống nhất muốn mua hai bộ trang phục thường ngày, quần áo của Sở Di có hơi nhỏ, em gái cũng không thể mỗi ngày mặc đồng phục học sinh. Còn có đồ dùng học tập, sách tham khảo, lát nữa cũng có thể cho Sở Di chọn lựa.

Nghe thấy Sở Di gọi.

Cô hoàn hồn: "Ừm?"

Sở Di tay bám lên bệ cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao ốc xinh đẹp, nắm c.h.ặ.t t.a.y với khí thế hừng hực, "Chị, em nhất định phải ở Hương Giang mua một tầng nhà cao cấp tặng cho chị!"

Loading...