Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:19:49
Lượt xem: 38

Sở Nguyệt Nịnh dừng lại, đổi cách nói uyển chuyển hơn: "Sự nghiệp của cô gặp rất nhiều trở ngại, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không thể đổi công việc."

Đoán mệnh trực tiếp đề cập đến chủ đề nhạy cảm về sự nghiệp.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ họ sẽ cảm thấy mất mặt và bỏ đi ngay lập tức.

Tòng Linh không hề như vậy, cô ta trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, mỗi lần tôi muốn hoàn lương và tìm một công việc ổn định, thì sếp của tôi lại phá sản bỏ trốn hoặc cửa hàng bị cháy rụi. Nhưng tôi làm tiểu thư lại rất bình thường. Từ trước đến nay tôi luôn không nghĩ ra, giờ xem ra có lẽ nguyên nhân là do số mệnh của tôi không tốt."

"Còn về lục thân duyên mỏng, thì càng đúng hơn nữa. Từ nhỏ tôi đã không có mối quan hệ tốt với cha mẹ, tình cảm của tôi với họ còn không bằng bạn bè. Nếu có thể, tôi thà là trẻ mồ côi từ đầu."

Vừa dứt lời, những người xung quanh đến xem náo nhiệt đã bắt đầu bàn tán.

"Đã bảo là do không được cha mẹ dạy dỗ tử tế, nên mới không học hành đến nơi đến chốn."

"Mình nghĩ cô gái này trời sinh đã nhẫn tâm, cha mẹ sinh ra và cho cô ta một cuộc sống, nhưng cô ta không những không biết ơn mà còn oán trách cha mẹ."

"Giờ hối hận rồi sao? Chắc chắn cha mẹ không muốn nhận con bé, nên nó mới đi tìm đại sư xem bát tự."

"Theo mình thì đáng đời."

Tòng Linh nghe những lời xì xào nhảm nhí, mặt mày lạnh tanh, mở ví tiền lấy ra một hộp t.h.u.ố.c lá nữ, hỏi: "Đại sư không ngại chứ?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

Tòng Linh mới lấy ra một điếu thuốc từ hộp và châm lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-76.html.]

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Nếu không vui, sao không mắng lại họ?"

"Đã quen rồi." Tòng Linh hút một hơi thuốc, giữa hai lông mày hiện lên chút ưu phiền.

"Thực ra, cô không cần phải áy náy. Cha cô từ nhỏ đã đánh đập cô, mẹ cô nhìn thấy mà không bảo vệ cô. Không ai có thể luôn chịu đựng sự sỉ nhục mà không phản kháng."

Sở Nguyệt Nịnh với biểu cảm bình tĩnh nhìn người phụ nữ bên cạnh, lại hỏi:

"Nếu cô rơi vào tình cảnh như cô ấy, cơm không đủ no, sách vở không mua nổi, có một người cha nghiện rượu như mạng, có một người mẹ không biết phản kháng mà mặc cho số phận, 365 ngày một năm, mở mắt ra chỉ toàn là nhục mạ, oán giận, đòn roi, cô có thể chịu đựng được không?"

Người phụ nữ bị hỏi cứng họng, sau một lúc lâu mới lắc đầu, nhìn Tòng Linh với ánh mắt thương cảm.

Hóa ra, ngay cả tiểu thư cũng có số phận bi thương.

Sở Nguyệt Nịnh nhận được câu trả lời, nhìn về phía Tòng Linh: "Nếu đã bỏ đi rồi, sao còn muốn tìm về họ?"

"Tôi không hề muốn tìm lại họ." Tòng Linh cười khổ, "Năm đó tôi bỏ nhà đi từ quê, theo bạn bè nhập cư trái phép vào Hương Giang, lúc ấy tôi thề nhất định phải ở Hương Giang gây dựng tên tuổi."

"Mười mấy năm rồi, tôi chưa bao giờ liên lạc với họ. Mãi đến năm ngoái tôi về quê một chuyến, mới phát hiện họ đã dọn đi, không ai biết họ đã đi đâu. Mẹ tôi tuy rằng không bao giờ bảo vệ tôi, nhưng lúc không có cơm ăn, bà vẫn nhường cơm cho tôi."

Tòng Linh nhớ lại chuyện cũ không vui, nhíu mày: "Lúc đêm khuya tĩnh lặng, tôi thường nghĩ, năm đó khi tôi vội vã bỏ đi không kịp nói lời nào, liệu bà có lo lắng tôi đã c.h.ế.t hay không? Liệu bà có từng vì tôi mà đau lòng hay không? Tôi tìm được bà, chỉ muốn cho bà biết tôi vẫn còn sống."

DTV

"Nếu cô đã quyết định như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh lấy bút viết ra một địa chỉ, đưa cho Tòng Linh.

"Theo bát tự, mẹ cô đã chia tay cha ruột, thời điểm trùng khớp với lúc cô bỏ đi. Hiện giờ, bà ấy đã đến Tứ Xuyên, có một gia đình mới và cuộc sống khá hạnh phúc."

Tòng Linh nhận lấy địa chỉ, khúc mắc trong lòng hoàn toàn tan biến: "Nếu bà ấy sống tốt, tôi sẽ nhờ người đi xem thử. Từ nay về sau, tôi sẽ không liên lạc với bà ấy nữa."

Loading...