Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:18:43
Lượt xem: 25

"Dù sao cũng là người một nhà." Phương Kinh Quốc nghĩ đến số tiền 7000 tệ đã vay của nhà họ Sở, lại nghĩ đến việc lúc đó ngoại tình, nên không khỏi chột dạ.

Chính nhờ số tiền 7000 tệ đó mà ông ta mới có thể phát triển ở Hương Giang. Nếu mà Nguyệt Nịnh năn nỉ ngọt ngào một tí, thì ông ta cũng chẳng tiếc tiền trả lại nhưng cố tình mỗi lần đòi tiền cô lại nhắc đến chuyện năm xưa.

Ông ta đã thành công vang dội, sao có thể để người ngoài biết rằng ông ta dựa vào tiền của cha vợ mới có thể làm ăn?

Mất mặt lắm!

Con rể nào mà chẳng muốn tự tay gây dựng cơ nghiệp chứ ai lại muốn dựa vào vợ.

6 giờ chiều.

Sở Nguyệt Nịnh đợi hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy Hoa Bân tiến vào bãi đỗ xe, lái xe rời đi. Cô vội vàng cưỡi lên chiếc xe đạp nhỏ, cẩn thận đi theo phía sau.

Quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía công trường xa xa. Cô đoán không sai. Người c.h.ế.t không đủ, Hoa Hoằng Nghiệp căn bản không còn tỉnh táo. Sát khí trên công trường càng thêm nồng nặc, đêm nay còn muốn thêm người chết.

Thấy Hoa Bân đến một nhà phòng bi-a ở Vượng Giác. Sở Nguyệt Nịnh dừng xe, nhanh chóng mở cốp xe, lấy ra một chiếc túi nhựa trong suốt đựng nước đường để che giấu mình khỏi tầm nhìn của người khác. Cô mặc tạp dề của Sở Ký rồi đi theo vào phòng bi-a.

Phòng bi-a bật đèn sáng trưng.

Vừa khi Hoa Bân bước vào, đã có người ra tiếp đón. Người này đưa cho hắn ta một cây cơ bi-a, cười nịnh đưa t.h.u.ố.c lá châm lửa cho Hoa Bân.

"Bân thiếu, tam thiếu vừa mới đưa em gái xinh đẹp nào đó đến chơi bi-a đó."

Hoa Bân nhận lấy cây cơ, cúi người đặt lên bàn bi-a, ngón trỏ xoay tròn cây cơ. Nghe đến tên tam thiếu, vẻ mặt hắn ta mang theo vẻ bực bội.

"Anh gọi tôi đến đây làm gì? Chi bằng đi hầu hạ tam thiếu gia bên kia sớm một chút đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-64.html.]

Người này phản ứng nhanh nhạy, nhìn thấy bida của Hoa Bân hầu hết đều vào lỗ, cười nịnh nói: "Tôi có liên quan gì đến tam thiếu? Bân thiếu, anh mới là người có ơn với tôi."

Nói xong, người này lại thấp giọng hỏi:

"Bân thiếu, Hoa đổng có tỉnh táo không?"

Nhắc đến chuyện này, mày Hoa Bân cau chặt lại, bực bội hút một hơi thuốc: "Không, nếu không sợ gây chuyện, tôi thật muốn cho lão già kia tỉnh táo ngay lập tức."

"Không tỉnh thì phiền toái." Người này lo lắng thay cho Hoa Bân: "Nếu không tỉnh, chẳng phải Tam thiếu kia sẽ hưởng hết mỏ ở Tây Úc sao?"

Ai cũng biết Hoa Hoằng Nghiệp thời trẻ phong lưu, có đến bốn bà vợ, trong đó cưng nhất Tam phòng và Tam thiếu gia.

Năm nay, Hoa Hoằng Nghiệp tự biết mình không còn nhiều thời gian, nên đã chia tài sản thành bốn phần, trong đó mỏ ở Tây Úc mới đầu tư được giao cho Đại phòng và Tam phòng.

Vừa đầu tư khai thác mỏ ở Tây Úc, tin tốt liên tục đến, tài nguyên dồi dào, hứa hẹn cả đời không lo ăn mặc cho ai nắm giữ nó.

Trước đây, Hoa Bân vì muốn có được mỏ này, đã luôn cúi đầu nịnh hót Hoa Hoằng Nghiệp, chịu đựng mắng chửi, làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt.

Hắn ta tưởng rằng Hoa Hoằng Nghiệp sẽ ghi nhận công lao của mình, nhất định sẽ giao mỏ Tây Úc cho hắn ta, nhưng di chúc lại trực tiếp trao cho Tam phòng.

Hoa Bân mặt mày đỏ bừng, tức giận nói: "Rõ ràng mỏ Tây Úc là do tôi gầy dựng, Hoa Văn Hạo vô tích sự chỉ biết ăn chơi trác táng, hcưa từng làm gì ra hồn, sao lại đến lượt nó hưởng được?"

"Anh hai không phục à?"

Hoa Bân quay đầu lại.

DTV

"Đáng tiếc nhỉ, cha đã giao mỏ Tây Úc cho tôi, anh thổi gì vào tai cha à?" Hoa Văn Hạo cười cợt, ôm lấy cô em gái trẻ trung xinh đẹp bên cạnh và chế giễu.

Hoa Bân cầm gậy, tiến lên một bước, cười lạnh: "Ai thắng ai thua chưa biết, lão gia vẫn chưa chết, mày vội cái gì?"

Hoa Văn Hạo tiếp tục châm chọc: "Đúng vậy, lão gia tuổi cao sức yếu, trí tuệ không còn minh mẫn. Hay là kêu lão gia đích thân nói sẽ đem mỏ Tây Úc cho anh đi, đồ phế vật."

Loading...