Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:36:22
Lượt xem: 9

Sở Nguyệt Nịnh lơ đễnh, không thèm đếm xỉa.

Nhưng Mẫn Tiểu Huy thấy Sở Nguyệt Nịnh bị làm khó, sốt ruột muốn giải thích nhưng bị Cống Kim Chi nhanh tay túm chặt.

"Đại sư thu của con bao nhiêu tiền."

"Tiểu Huy không được đi!" Cống Kim Chi túm lấy cánh tay của cậu ta, cười quái dị, "Khi con mang cô ta vào thôn, thì bác đã biết cô ta là kẻ lừa đảo không có bản lĩnh gì. Nào có thầy phong thủy nào trẻ tuổi như vậy? Đừng sợ, bác trai đã mời Dương đại sư đến, ông ta lợi hại hơn nhiều so với con bé kia."

Dương Tu Năng, người dân Mẫn gia thôn đều biết.

Là thầy phong thủy có tiếng ở khu vực lân cận, giá cho một lần xem phong thủy rất cao, lên tới 4000 tệ một lần. Giá cao nhưng cũng có thực lực, so với Sở Nguyệt Nịnh xa lạ, hiển nhiên mọi người tin tưởng ông ta hơn.

DTV

Mẫn Tiểu Huy giãy giụa: "Sở đại sư chỉ thu của con... 20 tệ, chị ấy thu ít tiền như vậy, sao có thể là lừa đảo được?"

Cậu bé gầy gò, cao 1 mét 4 này làm sao có thể chống lại người phụ nữ nông dân nặng hơn trăm cân, cậu bị túm lấy cánh tay, hoàn toàn không thể nhúc nhích được nửa bước.

Mẫn Nham và Cống Kim Chi liếc nhìn nhau, nói: "20 tệ cũng là tiền, có lẽ cô ta nghèo kiết xác nên mới đi lừa tiền của đứa nhỏ như con. Nghe lời, bác sẽ nhờ Dương đại sư xem phong thủy cho nhà con, tiền bác sẽ trả!"

Cống Kim Chi nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, Mẫn Nham run run rẩy rẩy sửa miệng: "Trước để bác trả, chờ con lớn lên lại... trả lại bác."

"Không cần bác."

Lại một giọng nói vang lên.

Người đến là Mẫn Tiểu Mẫn vừa tưới xong rau, thấy có người bắt nạt Sở Nguyệt Nịnh, cô bé vội vàng dẫm lên đôi dép vải chạy đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-425.html.]

"Đây là nhà của tôi, không cần các người xen vào."

"Con nhóc quỷ này." Mẫn Nham cười giả vờ nhưng trong lòng không vui, đi kéo tay cô bé, "Cha mẹ đều đã qua đời, bác dù sao cũng là bác con, các con nhỏ không hiểu chuyện bị người ngoài lừa gạt. Bác không giúp con thì ai giúp con?"

Mẫn Tiểu Mẫn không thèm để ý đến hắn ta, đi đến bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, lo lắng hỏi: "Đại sư, sao vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh khinh khỉnh liếc nhìn Dương đại sư một cái, rồi dời mắt nói: "Người chôn bên trong không phải ông nội của em, mộ có vấn đề."

Dương Tu Năng lạnh mặt.

Ông ta là thầy phong thủy, ai tìm đến ông ta đều phải cung kính. Loại con bé tuổi trẻ học vài trò mèo, dám ra ngoài giả danh lừa bịp, ông ta sao có thể bỏ qua?

Dương Tu Năng móc ra la bàn bằng vàng, đi quanh mộ một vòng, sau đó cười lạnh nói: "Được thôi, tôi sẽ khiến cho cô tâm phục khẩu phục!"

Ông ta chỉ vào huyệt sơn và triều sơn, "Ba ngọn núi liên kết với nhau, giống như người vươn ba ngón tay, đây là cục huyệt tam đài án, chôn ở đây con cháu nhất định sẽ vận may tốt, sau này không làm quan lớn thì cũng là thương gia giàu có. Phong thủy tốt vô cùng."

Lại phất tay áo, hừ lạnh: "Phong thủy tốt như vậy mà chính mình không chôn, lại để cho người ngoài chôn? Tôi không tin sẽ có ai ngu ngốc như vậy. Mẫn thôn trưởng, nếu ông còn tin tưởng lời nói của loại người này, sau này trong thôn không cần gọi tôi đến xem phong thủy nữa."

Người trong thôn ít nhiều đều tin phong thủy, ngày thường dời phòng hay sửa nhà đều sẽ kêu Dương đại sư xem, thỉnh thoảng cũng xem chuẩn.

Nếu sau này Mẫn đại sư không đến, Mẫn gia thôn hoang vu hẻo lánh, liệu còn có thầy phong thủy nào chịu đến?

Mẫn thôn trưởng xấu hổ không thôi, nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Sở đại sư, nếu cô nói mộ chôn không phải Lương Bằng, vậy là ai?"

"Hiện tại tôi cũng không rõ là ai, nhưng tôi có cách để tìm ra chỗ chôn của ông nội Mẫn thật sự."

Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng cười ha hả của Dương Tu Năng.

Ông ta cười to không ngừng: "Si tâm vọng tưởng, làm sao có thể tìm được quan tài trong bùn đất? Cô còn tưởng đào mồ ư?"

Loading...