Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:47:24
Lượt xem: 20
"Phẫu thuật thẩm mỹ?" Tằng Hân Tú lạnh lùng đáp: "Anh ấy không bẩn thỉu như anh."
Nói xong, bà ấy bỏ mặc A Viễn đang quỳ gối van xin trên mặt đất, đi đến chỗ cô gái đang ngồi trước quầy.
"Sở đại sư, đại sư nói con người có luân hồi. Tôi đợi ba mươi năm, tính ra, cũng đến độ tuổi này rồi. Liệu tôi có thể gặp lại được anh ấy không?"
Mọi người đều tưởng rằng vị đại gia này ngay từ đầu đã bị người tình lừa gạt.
Nhưng giờ đây mới biết, đây là một màn kịch thâm sâu. Người tình lừa gạt tiền của bà ta, bà ta lại tìm người trẻ tuổi giống với chồng trước của mình.
Tất cả mọi người đều choáng váng trước sự thật này.
Chỉ có Sở Nguyệt Nịnh là giữ nguyên vẻ mặt bình thản, như thể đã biết trước mọi chuyện.
Cô khẽ gõ mặt bàn: "Mối duyên của chị và ông ấy đã hết vào kiếp này."
Tằng Hân Tú cười khổ, cẩn thận cất bức ảnh vào túi Hermes: "Trước đây đại sư khác từng nói, chúng tôi sẽ có một ngày gặp lại."
"Xin lỗi, tôi không nói dối." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Nếu sự việc không bị vạch trần, chị biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"
"Chị sẽ bị nhiễm HIV, sẽ bị anh ta gài bẫy g.i.ế.c hại."
"Chết cũng tốt." Tằng Hân Tú mắt lộ vẻ u buồn: "Có lẽ kiếp sau tôi có thể gặp lại anh ấy, đến lúc đó, tôi nhất đĩnh sẽ không ghét bỏ anh ấy vì già."
Bà ấy thở dài, nhìn về phía xa xăm, cuối cùng nở một nụ cười thanh thản.
"Tìm người giống hệt anh ấy quá khó khăn, hẳn là vẫn phải dùng tiền tìm người phẫu thuật thẩm mỹ cho đến khi hoàn toàn giống anh ấy vậy."
Không giống thì phẫu thuật tiếp.
Phẫu thuật mãi cho đến khi giống.
Tằng Hân Tú cố chấp theo đuổi điều không thể.
Ban đầu bà ấy muốn tìm một người trẻ tuổi để cùng hưởng thụ cuộc sống giàu sang, nhưng giờ đây đã thay đổi suy nghĩ.
Tằng Hân Tú thanh toán tiền bói quẻ và rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-272.html.]
DTV
Sở Nguyệt Nịnh nhìn A Viễn đang quỳ gối cầu xin tha thứ, hy vọng mong manh được quay lại cuộc sống giàu sang.
Mối quan hệ của anh ta với Katelin đã tan vỡ.
Hơn nữa, vì muốn lừa tiền người khác mà anh ta đã mắc bệnh nặng.
Nếu A Viễn không dính líu đến Tằng Hân Tú thì Katelin sẽ không lăng nhăng bên ngoài và họ sẽ không bị nhiễm bệnh.
Giờ đây, kiếp sau của cả hai đều đã bị hủy hoại.
Có thể coi đây là sự trừng phạt thích đáng.
"Còn ai muốn bói quẻ không? Một ngày ba quẻ." Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía đám đông.
"Tôi muốn!" Một bàn tay giơ cao từ đám đông, cầm theo một xấp tiền mặt dày cộp.
Người đàn ông này muốn bói quẻ, cổ tay đeo một chiếc vòng cổ vàng to bản.
Hắn ta đi đến quầy, mạnh tay ném xấp tiền lên bàn.
"Bói! Bói cho tôi ngay!"
"Vở kịch trước viết kịch bạn thật là hay, tôi Mục thiếu gia đây sẽ viết lại!"
Người đàn ông mang hai quầng thâm mắt to và đen, thân hình vạm vỡ vốn dĩ tráng niên giờ đây cũng vì túng dục quá độ nên gầy gò xác xơ như que củi.
Hắn ta ném tiền xong, liền vẫy vẫy tay.
Vệ sĩ kịp thời tiến đến khom lưng, Mục Hưng Vượng giẫm lên vai vệ sĩ, lấy khăn giấy lau chùi đôi giày da bóng loáng, "Bói toán chuẩn như vậy, mọi người có phải cảm thấy thực thần kỳ hay không? Kỳ thật, hết thảy đều là âm mưu."
Hắn ta cảm thấy ý nghĩ mình đúng vô cùng.
Sau khi lau xong giày, vệ sĩ đứng thẳng người, Mục Hưng Vượng ném chiếc khăn giấy xuống đất dẫm lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Nịnh.
"Khu Cửu Long này diễn viên quần chúng nhiều nhất, giá cả rẻ, kỹ thuật diễn xuất cũng đủ để lừa bịp người ta. Nhưng không thể qua được đôi mắt của tôi."
"Hết thảy chỉ là cô ta tìm người diễn, mục đích chính là lừa tiền. Đúng không... Sở đại sư? Hiện tại nói chỉ là ba quẻ, sau đó đông người đến thì sẽ nói vì mọi người mưu cầu lợi ích nên sẽ tính nhiều quẻ hơn."
Mục Hưng Vượng nhớ lại lúc trước bị thầy bói khác lừa gạt, khuôn mặt gầy gò hiện lên nụ cười lạnh lùng.