Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 886

Cập nhật lúc: 2024-12-24 18:02:30
Lượt xem: 33

Mấy đứa trẻ con cũng tỏ vẻ vô cùng mới lạ khi được ăn cơm ở bên ngoài. Đặc biệt là ngày hôm nay cả nhà đều đoàn tụ ở chỗ này.

“Mẹ ơi, chúng ta ăn cái gì vậy?” Đại Bảo tò mò hỏi.

“Bên kia không phải có quán trà sao? Giữa trưa chúng ta ăn cái này đi?” Cố Tri Ý chỉ về nhà lầu hai tầng ở phía trước rồi nói.

“Nhưng mà, mẹ ơi, chúng ta uống trà một hồi sẽ bị đói bụng.” Tam Bảo ở một bên do dự nói.

Cố Tri Ý: “….”

“Em trai, quán trà cũng có đồ ăn chứ không phải chỉ có mỗi trà thôi.” Đại Bảo ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng giải thích.

“A, vậy ạ, vậy chúng ta đi thôi.” Nghe được có đồ ăn là Tam Bảo yên tâm rồi. Vô cùng vui vẻ muốn đi.

Cái quán trà này ở đây cũng coi như là cắm riêng một ngọn cờ, lúc trước Cố Tri Ý xem còn thấy đang trang trí.

Lúc này cả nhà đang ở đây hết cho nên Cố Tri Ý dứt khoát dẫn các con đi vào thử xem hương vị như thế nào. Mấy người mới đi tới tầng hai thì ở cửa đã có người ăn mặc cổ phục đứng ở nơi đó chiêu đãi khách khứa.

DTV

“Chào ngài, xin mời vào bên trong.” Mấy người Cố Tri Ý vừa mới đặt chân tới chỗ này là lập tức có người đi tới tiếp đón.

Cố Tri Ý nhìn người phục vụ có tố chất được huấn luyện còn có người phục vụ đội theo mũ và thắt b.í.m tóc thời nhà Thanh.

Cố Tri Ý lại càng tò mò hơn với cái quán trà này! Rất khó nhìn thấy loại phục vụ và thiết kế như thế này ở quán trà thập niên 80. Bên trên giống như đang mô phỏng kiến trúc cổ đại, bàn ghế được dùng đều bằng gỗ đặc, nhìn qua phía trên thang lầu còn có phòng riêng.

“Chào ngài, xin hỏi có bao nhiêu người ạ?”

“Bảy người”.

“Bên trên có đồ chuyên môn dùng cho khách khứa, nhưng mà hôm nay không được khéo lắm, chật hết mất rồi...” Người phục vụ ngượng ngùng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-886.html.]

Cố Tri Ý đang nghĩ ngợi xem nếu không tìm bừa một phòng ở đại sảnh ngồi xuống là được. Không nghĩ tới phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Bà chủ Cố?” Tiếng nói không xác định lắm vang lên phía sau lưng Cố Tri Ý.

Cố Tri Ý xoay người thì thấy được đây không phải là lão lưu đã bán cửa hàng cho mình hay sao? Hôm nay ăn mặc kiểu mới nhưng thật ra lại thiếu đi cái loại hơi thở thổ hào trước kia.

Cố Tri Ý nhướng mày tò mò nhìn lão Lưu: “Ông chủ Lưu, đây là?”

Ánh mắt Cố Tri Ý nhìn một vòng cái quán trà này.

Lão Lưu cười ha ha nói: “Tôi mở, một loạt các thế hệ tổ tông nhà tôi đều được làm ở trong cung đình cho nên cái tay nghề này của tôi cũng không thể bỏ mai một mất có phải không? Thế cho nên? Cái mặt tiền cửa hàng này tôi lại tiếp tục mở.”

Lời lão Lưu nói tựa hồ như vô cùng bình đạm. Cố Tri Ý đúng thật là không nghĩ tới một kẻ giống nhà giàu mới nổi như lão Lưu lại thâm tàng bất lộ như vậy.

“Được đó, ông chủ Lưu, không nghĩ tới ông cũng thâm tàng bất lộ như vậy đó.” Cố Tri Ý cười trêu chọc một chút.

“Hầy, hiện tại cô cũng là bà chủ cố không phải sao? Mà còn chê cười tôi làm cái gì? Hôm nay cô dẫn con tới đây ăn cơm?”

Lão Lưu gật gật đầu với Lâm Quân Trạch, cũng có ấn tượng khắc sâu vô cùng với Lâm Quân Trạch. Dù sao lúc ấy ép giá cả xuống thấp cũng là muốn bán một phần nhân tình, có cái thân phận này của Lâm Quân Trạch đảm bảo rồi.

“Đúng vậy, hôm nay khó có được buổi mấy đứa nhỏ nghỉ. Nhưng mà xem ra chuyện làm ăn bên này của các ông thật đúng là không tồi chút nào, phòng trên lầu kín hết rồi.” Lâm Quân Trạch cười trả lời.

“Tới tới tới, bà chủ Cố mọi người tới đây, đó là cần thiết có đó, tiểu Lý, cậu sắp xếp đi. Mau, mời mọi người qua bên này.”

Lão Lưu nhiệt tình mời. Đúng thật là Cố Tri Ý không hề nghĩ tới lại có chuyện tốt như vậy.

“Ông chủ Lưu, điều này có gây phiền toái cho ông hay không?” Cố Tri Ý ngượng ngùng hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì, vốn dĩ hôm nay cũng chỉ chuẩn bị để dự phòng, các người tới vừa khéo.” Lão Lưu không thèm để ý nói.

Sau đó dẫn mọi người đi tới căn phòng đó.

Loading...