Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 876
Cập nhật lúc: 2024-12-24 17:57:03
Lượt xem: 16
Hai người họ vô cùng chật vật. Chờ đến khi sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, Lâm Quân Trạch bên này cũng xem như được an toàn. Họ tìm đến một cái hang động tương đối cao, trước mắt sẽ ở lại nơi này.
Lâm Quân Trạch lấy ra một d.a.o găm nhỏ từ trong người mình, chuẩn bị ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Từ xế chiều đến bây giờ họ còn chưa ăn được thứ gì.
Trên đường đi cũng chỉ có thể hái chút trái cây ăn lót dạ. Nước trong bình đều đã uống hết.
“Giáo sư Lưu, ngài ngồi ở đây trước, tôi ra ngoài tìm chút thức ăn.”
“Ôi, được được, cậu đi đi! Cẩn thận chút!” Lưu Bác Viễn dặn dò.
Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Bởi vì nơi này là địa hình bên ngoài quốc gia nên Lâm Quân Trạch đều không biết được gần đó có những gì, vì vậy anh không dám đi quá xa.
Bên này lại không có gì che chắn nên có động tĩnh gì Lâm Quân Trạch có thể nhận ra ngay.
Vì vậy Lâm Quân Trạch bắt đầu tìm kiếm nơi có nguồn nước, sau đó mới tìm thức ăn.
Lúc này đã hơn nửa đêm, tìm đồ ăn đúng là hơi khó khăn.
Cuối cùng Lâm Quân Trạch vẫn bắt được một con thỏ.
Không tìm được thứ gì khác nữa, chỉ có thể chấp nhận một con thỏ này.
Sau đó anh xử lý con thỏ ở nơi có nguồn nước, trên đường quay về thì tiện tay nhặt thêm ít củi về đốt lửa.
Một mình Lưu Bác Viễn chờ ở đó. Ông nghe thấy tiếng động ở bên ngoài thì bắt đầu căng thẳng.
Cứ nghe thấy bên ngoài có tiếng gì thì ông đều tưởng rằng đó là người bên kia tìm đến nên lập tức từ mặt đất đứng bật dậy.
“Giáo sư Lưu, là tôi đây.” Lâm Quân Trạch khẽ nói.
Nghe thấy là giọng nói của Lâm Quân Trạch, lúc này Lưu Bác Viễn mới yên tâm.
“Cậu trở về rồi à?” Lưu Bác Viễn rất có thiện cảm với tên nhóc dẫn theo mình lánh nạn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-876.html.]
“Đúng vậy. Giáo sư, tôi lập tức đốt lửa đây, một chút nữa thì có đồ ăn rồi.” Lâm Quân Trạch vừa nói thì động tác trên tay cũng không ngừng, hai ba lần đốt cũng nổi lửa lên rồi.
May mắn là trong túi Lâm Quân Trạch lúc nào cũng mang theo mấy đồ vật cần thiết cho sinh tồn dã ngoại, lần này cũng không đến mức cái gì cũng không có.
Đốt lửa, chia con thỏ thành hai nửa, dùng nhánh cây đỡ lên, sau đó thì nướng trên lửa.
Vừa nướng thịt thỏ, Lâm Quân Trạch cũng vừa trò chuyện với Lưu Bác Viễn.
“Cậu nói xem, ngày mai họ có tìm đến chúng ta không?” Lưu Bác Viễn lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, giáo sư Lưu, tôi tin rằng rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể tập hợp với người của mình.” Lâm Quân Trạch trấn an ông.
“Cậu nói xem mấy người này có phải là không muốn nhìn người ta được tốt, đúng không? Trước giờ vũ khí của chúng ta vẫn chưa được xem trọng, lần này chúng ta nghiên cứu ra được thì họ lại bắt đầu kiêng kị chúng ta.” Lưu Bắc Viễn thở dài.
Trước khi nhận nhiệm vụ lần này Lâm Quân Trạch cũng đã tìm hiểu qua.
Anh biết được lần này quốc gia đã nghiên cứu ra một thành tựu khoa học rất lớn, nên những người kia sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
“Đúng vậy, đây còn không phải do họ sợ chúng ta mạnh lên sao, đến lúc đó lại không dễ ức h.i.ế.p chúng ta chứ sao?” Lâm Quân Trạch nói.
“Đúng vậy. Đám người này chỉ nghĩ ra những trò bàng môn tà đạo.” Lưu Bác Viễn hầm hừ nói.
Bên này Lâm Quân Trạch vẫn không ngừng tay, trong túi anh còn có một ít muối, không có gia vị gì khác nữa, Lâm Quân Trạch nướng con thỏ đến lúc thịt đã xì xèo ra mỡ thì rắc thêm ít muối.
Lúc này cũng xem như đã nướng xong.
“Giáo sư Lưu, chúng ta ăn thôi! Hôm nay đã đói bụng lắm rồi đúng không?” Lâm Quân Trạch nói xong thì đưa nửa con thỏ cho Lưu Bác Viễn.
“Đúng là hơi đói bụng rồi.” Lưu Bác Viễn đã trải qua một ngày vất vả, vì vậy ông cũng không ngần ngại nhận lấy nửa con thỏ từ trong tay Lâm Quân Trạch rồi ăn.
DTV
Tuy con thỏ này còn chưa được ướp gia vị gì, nhưng mùi thì rất thơm.
“Đây, cái đùi thỏ này cho cậu.”
Lưu Bác Viễn xé đùi thỏ ra đưa cho Lâm Quân Trạch.
“Không cần, không cần, giáo sư Lưu, tôi có rồi đây.” Lâm Quân Trạch vội vàng từ chối nói.
“Ăn đi mà, ông già như tôi đây ăn nhiều lại tiêu hóa không được. Huống chi cậu phải tiêu hao bao nhiêu thể lực, cậu vẫn nên ăn nhiều vào!”