Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 771
Cập nhật lúc: 2024-12-22 20:40:46
Lượt xem: 45
Lúc này, Lâm Quốc Đống vừa đánh xe bò đi thì sau lưng mọi người đã bắt đầu bàn tán.
“Bà nói xem Lâm gia và Cố gia cùng đi với nhau, nhìn thấy còn mang không ít đồ, túi lớn túi nhỏ thế kia.”
“Đúng vậy, xem ra nhà lão tứ kia rất hiếu thảo. Theo tôi thấy thì vợ của lão tứ kia cũng chịu bỏ ra”
Mọi người nhắc đến Cố Tri Ý, nói được một câu thì không ngừng lại được rồi.
Dù sao thì mấy năm trước, danh tiếng của Cố Tri Ý ở thôn Phúc Lâm đúng là vang dội cực kỳ.
Chẳng qua nếu nói sau đó Cố Tri Ý đã có nhiều thay đổi hay không? Việc này thì không có, cô vẫn phá của như thế, nhưng khác biệt chính là thường xuyên gửi đồ cho Lâm gia bên kia. Thế này nhìn thấy cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
“Đúng vậy, đoán chừng là mua không ít đồ hiếu kính cha mẹ đâu.”
Mọi người xung quanh lời qua tiếng lại, dù có hơi chua nhưng vẫn là đồ của người khác nên cũng không thể đỏ mắt lên được.
Dù họ biết đó là đồ tốt nhưng cụ thể là gì thì không biết.
Nhưng trong lòng lại bắt đầu âm thầm nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi.
Không bao lâu thì cha mẹ Lâm đến nhà, người trong nhà cũng vừa tan tầm, nghe thấy tiếng động thì đều đi ra.
“Cha mẹ, mọi người về rồi à?” Lâm Quốc Bình vừa cười vừa nói.
“Về rồi, về rồi.” Mẹ Lâm nhìn thấy ngôi nhà của mình thi không khỏi xúc động.
“Nào, mẹ chậm một chút!” Lâm Quốc Bình giúp đỡ mẹ Lâm xuống xe, sau đó lại vội vàng chuyển hành lý xuống.
Sau đó Lâm Thanh Bách cũng đi ra giúp đỡ.
Lần này Lâm Quốc Bình là người đánh xe đi trả lại.
“Anh cả, anh vào nhà nghỉ ngơi một lát, em giúp ảnh đánh xe đi trả.” Lâm Quốc Bình vừa nói thì đã nắm chặt dây thừng.
“Được, em đi chậm một chút!”
Mấy người họ đem hành lý vào, Vương Anh đã nấu nước để sẵn trên bàn rồi.
“Cha mẹ, mọi người một đường vất vả rồi, uống ly nước trước đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-771.html.]
“Ôi, không cần, không cần. Vừa rồi, bên cố gia đã uống rồi, còn chưa khát đâu.” Mẹ Lâm cười khoát tay.
Mấy đứa bé lâu rồi mới gặp lại mẹ Lâm, vừa vào đến cửa đã bắt đầu gọi bà ơi, bà ơi.
Sự cuồng nhiệt này rất giống đã mấy năm rồi chưa gặp lại.
“Ôi ôi ôi, ngoan ngoan.”
Mẹ Lâm nhìn các cháu nội của mình, nụ cười trên mặt làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Ra ngoài một lần mới biết được, bên ngoài dù có tốt đến thế nào vẫn không bằng nhà mình được.
Vào thành phố kia có biết bao nhiêu phải câu nệ, bao nhiêu lạ lẫm, thế nào cũng không quen được.
Nhưng vừa về đến thôn Phúc Lâm, ngay lập tức mẹ Lâm đã cảm nhận được toàn bộ tế bào trong cơ thể mình đang kêu gào rất thoải mái.
“Ôi, về nhà vẫn là tốt nhất!”
“Đúng vậy, bên ngoài chỉ có thể chơi đùa, còn trong nhà mới là dễ chịu nhất.” Cha Lâm cũng rất xúc động.
“Cha mẹ, hai người nhanh kể cho chúng con nghe với, Bắc Kinh bên kia thế nào ạ?” Lâm Thanh Bách nhịn không được hỏi.
“Rất tốt, chỉ là có chút lạnh. Các con chờ một chút, cho các con xem ảnh chụp. Mọi người không biết thì xem ảnh chụp còn có thể thấy được.”
Mẹ Lâm lập tức lấy ảnh chụp ra, thuận tiện cũng lấy đồ ăn ra.
“Nào, ảnh chụp này các con cầm lấy mà xem, cẩn thận một chút, biết chưa?” Mẹ Lâm lấy ảnh chụp ra, phát cho mỗi người mấy tấm, để họ tự xem. Mặt khác, bà lấy đồ ăn giao cho Lý Hồng Hà.
“Vợ lão nhị à, con mang cái này chặt khối nhỏ ra, để làm đồ ăn cho bữa tối nay.”
“Ôi, vâng ạ!” Lý Hồng Hà cười nhận lấy, sau đó thì chạy sang nhà bếp để chuẩn bị.
DTV
Lâm Thúy Vân bên này thì tụm lại với mấy đứa bé xem ảnh chụp.
Một đoàn người nhìn ảnh chụp trắng đen mà vô cùng ngạc nhiên, thích thú.
“Mẹ, Bắc Kinh này nhìn đâu đâu cũng không tệ.” Lâm Thúy Vân cảm khái nói.
“Đúng vậy, đây là thủ đô mà. Cái ăn cái uống rất được xem trọng.” Nói đến đây mẹ Lâm kể cho mọi người một số chuyện ở Bắc Kinh.
Mấy đứa bé đều xách ghế lại ngồi nghe say sưa ngon lành.