Vốn dĩ Lâm Quân Trạch chỉ đùa một chút, ai ngờ Lâm cho là thật, lúc chỉ thể bất đắc dĩ lên.
"Mẹ, gà thì vẫn nên giữ , để dành ăn tết ! Hơn nửa tháng nay, con tiểu Ý chăm sóc ."
Không ai xưng hô trong lời của Lâm Quân Trạch sự đổi.
Cố Tri Ý đương nhiên , chỉ là...
Mẹ Lâm mới thèm quan tâm mấy chuyện . Lúc , mặt bà là vẻ hài lòng: "Ăn hết gà thì nuôi thêm, còn con đang thương ảnh hưởng đến xương cốt. Được , cần con nữa!"
Lâm Quân Trạch với ngữ khí cho phép phản bác thì còn thể gì nữa, chỉ thể im lặng thừa nhận lòng yêu thương sâu sắc từ .
Bị Lâm tiếp mấy câu làm Cố Tri Ý cũng quên mất ‘tiểu Ý’ mà Lâm Quân Trạch xưng hô.
Trong sân, chị dâu cả Vương Anh và thấy tiếng chuyện nên chạy bên ngoài, nhưng vẫn quên gọi theo Đại Bảo và Nhị Bảo.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, cha của các con về , mau xem thử!”
DTV
Hai em đang chơi đùa bên trong, thấy trở về thì lập tức ném con chuồn chuồn trong tay, chạy bên ngoài. Vừa chạy thấy một đám vây quanh, cả hai đứa đều kích động hô lên: “Mẹ, !”
Lâm Quân Trạch bên cạnh: “…”
Lâm Quân Trạch đang trả lời các chị dâu, thấy giọng của hai em Đại Bảo và Nhị Bảo, sang.
Lâm Quân Trạch lập tức thấy hai em cứ như chim yến đang về tổ, bay nhào ôm lấy chân Cố Tri Ý.
Cũng may hai em còn nhớ đang mang thai, nên dám chạy quá nhanh, tránh đụng mạnh Cố Tri Ý.
bất thình lình hai bánh bao nhân thịt xong đến ôm lấy, Cố Tri Ý vẫn lảo đảo, vững.
Lâm Quân Trạch bên cạnh thấy , vội vàng duỗi tay giữ chặt bả vai Cố Tri Ý, đợi đến khi cô vững thì mới thả tay xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-77.html.]
Sau đó trừng mắt hai kẻ cầm đầu nhỏ bé . Lâm Quân Trạch đang chuẩn dạy dỗ hai nhóc con hiểu chuyện , cúi đầu… thấy.
Ba con vô cùng xúc động đang ôm , Cố Tri Ý còn hôn lên trán từng đứa: “Con trai bảo bối của ! Nhớ c.h.ế.t ! Các con ở nhà ngoan ngoãn ?”
Lâm Quân Trạch bên cạnh mà thấy chua, cảm giác địa vị của đang gặp nguy cơ lớn.
Vốn dĩ cũng địa vị gì (giọng siêu nhỏ).
Hai em tranh biểu hiện, Đại Bảo giành : “Mẹ, Đại Bảo ở nhà ngoan! Ngoan lắm!”
Cậu bé xong còn sợ Cố Tri Ý tin , lập tức dùng hai cánh tay tạo thành vòng tròn to, biểu hiện mức độ ngoan ngoãn to lớn của .
Nhị Bảo càng cam chịu thua kém, vội vàng : “Mẹ, con cũng , còn còn ngoan hơn một chút xíu!”
Cậu xong ưỡn lưng, vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ xíu của .
Sau đó, giống như nghĩ đến gì đó mà bất mãn về phía Cố Tri Ý, : “Mẹ, lừa gạt!”
Đại Bảo còn ở bên cạnh phụ họa : “ ! Mẹ, lừa gạt. Đại Bảo sẽ chơi với nữa.”
Nói xong cả hai đứa đều vô cùng ăn ý lưng . Nếu diễn tả dáng vẻ hiện tại của hai đứa, thì chính là.
Bảo bảo giận ! Không dỗ dành là !
Đầu óc Cố Tri Ý cũng mờ mịt, vì thế cô vô cùng bất đắc dĩ dò hỏi: “Mẹ lừa gạt các con cái gì nhỉ?”
…
Không động tĩnh.
“Các con với , cũng sai ở cả?”
Cuối cùng, các bạn nhỏ cũng làm Cố Tri Ý thất vọng, lúc lập tức lên án: “Mẹ, rằng, con và em trai ăn 30 bữa cơm thì sẽ lập tức trở về. Thế nhưng chúng con ăn nhiều 30 bữa cơm , mới trở về.”