Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 685
Cập nhật lúc: 2024-12-21 15:06:25
Lượt xem: 56
Vợ lão tứ sinh con, chính bà cũng muốn đến chăm sóc được phần nào, làm sao vào miệng họ thì lại giống như bà đến đó để đi chơi mà thôi.
“Đúng vậy, việc này bà và mẹ đẻ bên kia đều như nhau cả.” Thím Lưu phụ trách dàn xếp lại.
Mọi người ngồi xuống, bắt đầu cắn hạt dưa, họ cũng hy vọng mẹ Lâm đến Bắc Kinh thì chụp nhiều ảnh mang về cho mấy người họ được thưởng thức.
“Máy chụp ảnh gì đó đều là hàng nhập khẩu, một tấm ảnh như thế tốn biết bao nhiêu tiền chứ? Cũng không thể làm nhiều như thế, có thể chụp được mấy tấm là không tệ rồi.” Mẹ Lâm đau lòng nói, giống như bà đã tiêu xài số tiền đó rồi vậy.
“Không có vấn đề gì cả, dù sao có là được rồi, đến lúc đó thì cho chúng tôi xem với!”
“Được, đến lúc đó sẽ cho mọi người xem.” Mẹ Lâm sảng khoái đồng ý.
Tình hình của Cố gia bên kia cũng không kém gì, người thân trong nhà nghe nói sắp đi Bắc Kinh thì cầm chút đồ trong nhà đến, tiện đó cũng chúc hai vợ chồng cố gia thuận buồm xuôi gió.
Những người không có mắt nhìn thì lúc này đã bắt đầu muốn dựa dẫm vào.
Mao Vận Phượng này còn không phải chính là người không có mắt nhìn kia sao.
DTV
“Ôi, nhà lão tam à, thế này còn không phải muốn đến Bắc Kinh hưởng phúc hay sao? Đến lúc đó cũng đừng quên những nhà thân thích nghèo này nha!”
Vừa dứt lời những người xung quanh đã cảm nhận được vị chua đang quanh quẩn trong không khí xung quanh rồi.
“Ha ha, xem chị dâu nói này, nhà tôi cũng không phải đi chơi, Tiểu Ý ở cữ vẫn chờ chúng tôi đến chăm sóc kia.” Lúc này, tâm trạng của Lưu Ngọc Lan cũng rất tốt nên không muốn cãi nhau với chị dâu làm trong người không thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-685.html.]
Nhưng có người thấy người ta lùi một bước thì lại được voi đòi tiên.
“Nói cái gì mà chăm sóc chứ? Còn không phải muốn để hai người thuận tiện đến đó vui chơi hay sao? Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng đã sinh mấy lần rồi, trước kia mấy người chúng ta còn không phải đều là mới sinh xong thì buổi chiều đã ra đồng rồi hay sao? Làm sao đến con gái nhà cô lại quý giá như vậy chứ?” Mao Vận Phượng quái gở nói.
Bà ta lại bắt đầu dùng điệu bộ của người thế hệ trước mà chặn miệng người ta.
Mà Lưu Ngọc Lan cũng không phải kiểu người dễ chọc vào. Người này lại bắt đầu quản đến chuyện trong nhà của người khác, mặt mũi cũng quá lớn lối rồi.
Nói chuyện quái gở thì ai mà không biết.
Thế là Lưu Ngọc Lan cũng làm ra vẻ mặt không thể tin mà nhìn Mao Vận Phượng.
“Không phải đâu chị dâu. Bây giờ là thời đại gì rồi mà chị vẫn còn mang tư tưởng cũ như thế chứ? Quốc gia chúng ta cũng đã mở cửa, tư tưởng thế này của chị cũng phải nhanh chóng cởi mở hơn mới được. Chúng ta không quan tâm là sinh mấy đứa bé, nếu trong nhà đã có điều kiện, không phải nên ở cữ cho tốt hay sao? Mà tất cả mọi người đều là phụ nữ với nhau, chẳng lễ đến chuyện này mà chị dâu còn không hiểu?”
Nói xong bà cũng che miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mao Vận Phượng.
Mao Vận Phượng đột nhiên không biết nói gì cho phải, cũng chỉ có thể cười gượng gạo rồi chuyển đề tài. Chuyện tiếp theo này mới là trong điểm đây.
“Ha ha, đúng vậy... Chắc lần này đến Bắc Kinh, nhà cô sẽ đi rất lâu đây. Tôi đang nghĩ đến lúc đó, nếu nhìn thấy quần áo đẹp thì mang cho tôi vài món. Cô cũng biết mà, thằng nhóc nhà chúng tôi vất vả lắm mới kết hồn, lúc này mà làm không ra hình ra dáng một chút cũng không được. Mà hai người lại là chú thím, cũng nên góp thêm chút sức, có phải không?”
Lúc bắt đầu câu chuyện thì còn hơi mập mờ, nhưng sau đó đã trực tiếp đưa ra yêu cầu thế này.
Người ở nơi này còn có nhà lão nhị Cố gia, bà ta cũng không ngờ chị dâu cả lại không biết xấu hổ đến mức này. Loại lời lẽ như thế này cũng dám nói ra, người ngồi ở đây đều ái ngại thay bà ta.
“Chị dâu à, nhà chúng tôi đến đó là đi chăm sóc cho Tiểu Ý trong thời gian ở cữ mà không phải là đi chơi. Hơn nữa, con nhà chị kết hôn, chúng tôi theo tình nghĩa và lễ nghĩa mà đến là được rồi. Việc hôn sự của nhà chị làm thế nào lại cần đến chú thím như chúng tôi phải quan tâm? Không phải cha mẹ vẫn còn sờ sờ ở đó, cũng không đến phiên chúng tôi quan tâm đâu.”