Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-12-21 15:03:30
Lượt xem: 62
Học kỳ này, Nhị Bảo học hành rất có tiến bộ nên gương mặt của Nhị Bảo cũng rất đắc ý. Xem đi, cậu bé rất thông minh, chẳng qua cậu bé có chịu học không thôi.
Khi bản thân nghiêm túc thì đến bản thân mình còn sợ hãi nữa là.
Dù thành tích trong cuộc thi lần này vẫn không tốt như Đại Bảo nhưng Cố Tri Ý vẫn thưởng cho cậu bé.
Có tiến bộ là được. Nhị Bảo cũng biết không thể cứ mãi thấp hơn anh trai, vì vậy trên cơ bản, Cố Tri Ý hô hào học hành thì cậu bé sẽ gia nhập vào, cũng học hành viết chữ.
DTV
Cố Tri Ý phát hiện Tam Bảo rất có hứng thú với việc vẽ, mà cũng rất nhạy cảm với màu sắc.
Có rất nhiều thứ, cậu bé chỉ nhìn một lần sẽ nhớ rất kỹ, sau đó nếu không có gì làm thì sẽ tự lấy giấy bút ra, vẽ lại những gì đã nhìn thấy.
Cố Tri Ý nhìn thấy đều lấy làm kỳ lạ.
Lúc này Tam Bảo mới bao tuổi đâu, nhìn cậu bé vẽ thì vẫn còn non nớt, trừu tượng, nhưng có thể nghệ thuật lại chính là như vậy.
Cố Tri Ý còn nghĩ nên đi tìm một giáo viên cho Tam Bảo, nếu có giáo viên dạy căn bản cho cậu bé, Tam Bảo có thể tiếp thu một số vấn đề nhanh hơn. Nhưng chủ yếu nhất vẫn phải xem Tam Bảo có hứng thú với việc này hay không.
Sự yêu thích của cậu bé mới là thầy giáo tốt nhất, sau đó sẽ cố gắng nhiều hơn trong việc học, nếu chỉ là nhất thời hứng thú sẽ rất nhanh chán nản.
Cố Tri Ý không muốn ép buộc con cái phải cầm kỳ thi họa gì đó, hay phải thông thạo mọi thứ. Cô vẫn nên nhìn vào phương diện mà đứa bé cảm thấy yêu thích, có hứng thú.
Hiện tại Nhị Bảo đã có dáng vẻ của anh trai, biết phải làm gương cho em trai, ở những nơi có Tam Bảo, cậu bé đều nghiêm túc học hành.
Tam Bảo quả nhiên đã trở thành giáo viên giám sát hữu hiệu nhất cho Nhị Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-617.html.]
Lúc không có chuyện gì làm, Nhị Bảo sẽ nói những thứ cậu bé học được, hiểu được cho Tam Bảo nghe.
Đây chính là ý kiến mà Cố Tri Ý đã đưa cho cậu bé.
Một loại cỗ vũ, khiến cậu bé cảm giác bản thân mình giống như một giáo viên đang dạy dỗ lại cho em trai, cậu bé sẽ có cảm giác thành công. Việc này không phải như vậy là tốt nhất sao?
Mà người mẹ ruột Cố Tri Ý này cũng bớt được không ít việc.
Mỗi lần Lâm Quân Trạch đều trêu chọc cô, anh nói cô chính là điển hình cho việc không muốn bản thân chịu tổn thất mà muốn người khác gánh giúp mình.
Cố Tri Ý cũng mặc kệ. Bình thường một mình cô phải chăm sóc cho ba đứa bé cũng rất mệt mỏi. Cô cũng muốn để Đại Bảo và Nhị Bảo độc lập và tự trưởng thành theo cách của riêng mình, nếu vậy bản thân cô sẽ không còn mệt mỏi nữa.
Lâm Quân Trạch cũng có một thời gian phải chăm sóc con cái nên anh rất hiểu sự vất vả của Cố Tri Ý, chẳng qua cũng chỉ muốn trêu chọc cho vài câu mà thôi.
Về cách thức nuôi dạy con cái của Cố Tri Ý, Lâm Quân Trạch không hề nhúng tay vào.
Nghỉ hè năm nay, Cổ Tri Ý ở lại Bắc Kinh, ngoại trừ việc cô muốn tìm hiểu thị thường bên này thì quan trọng hơn là việc ngồi xe lửa về nhà, đường xá xa xôi, mà cái mùi trên xe lửa kia đúng là một lời khó tả.
Từ lần ngồi xe lửa trước đó về sau, Cố Tri Ý không còn muốn ngồi xe lửa vào mùa hè nữa.
Cái mùi kia thật sự làm cho người ta. ..
Vào mùa đông còn đỡ hơn chút ít.
Khi trời nóng lên, mùi mồ hôi, mùi hôi chân, mùi hôi của bất cứ cái gì.
Nghĩ đến đây, cô lại càng sinh ra sợ hãi với xe lửa hơn.