Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 524
Cập nhật lúc: 2024-12-20 11:35:20
Lượt xem: 83
Nhị Bảo lập tức không phục: “Mẹ, mẹ chờ đó cho con. Chờ con, chờ con...
Hỏng bét! Vào thời khắc mấu chốt lại bị kẹt thẻ.
“Nói đi, chờ con làm gì?” Cố Tri Ý không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
Nhị Bảo này cái gì cũng giỏi, nhưng về thành ngữ thì cậu bé đúng là cái hố đen. Vì vậy sau đó, mỗi lần cô sẽ lấy thành ngữ khoe khoang với cậu bé.
“Chờ con, nói một tiếng ai nấy đều bất ngờ!” Trong đầu Nhị Bảo đột nhiên lóe lên, cứ như vậy mà cậu bé đã thốt ra.
Cố Tri Ý: !!!
DTV
Cái này có thể nói rằng khiến người ta vô cùng bất ngờ ấy chứ. Ha ha ha ha ~
Cố Tri Ý cứ vô tình chế giễu. Đại Bảo đứng bên cạnh, vì mặt mũi của em trai mà cậu len lén đến nói nhỏ vào tai em trai mình: “Ngốc quá! Là gáy một tiếng ai nấy đều bất ngờ.
“Mẹ, vừa rồi con nói sai rồi. Làm lại. Là gáy một tiếng ai nấy đều bất ngờ. Mẹ chờ con gáy một tiếng ai nấy đều bất ngờ, đến lúc đó sẽ hù ngã mẹ!”
Ừm, rất có khí thế!!!
Thế nhưng.... Ha ha ha ha ha, Cố Tri Ý thật sự là không nhịn được nữa. Nhị Bảo này mà nói thành ngữ thì lúc nào cũng có thể làm thành trò cười mà!
Lâm Quân Trạch một bên kia cũng cố gắng nén cười.
“Được rồi, vậy mẹ sẽ đợi đến lúc đó. Ha ha ha!” Dù sao cũng là con ruột, cái gì nên phối hợp thì vẫn nên phối hợp.
“Hừ! Xem thường ai vậy hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-524.html.]
Nhị Bảo bị cả nhà chế giễu, trong lòng cậu bé âm thầm thề, bản thân cậu bé sẽ học cho giỏi, vả mặt cha mẹ mình.
Cả nhà cứ như thế mà đi thăm quan một vòng xong rồi rời đi. Thuận tiện đưa Tam Bảo đến nơi trông giữ trẻ tham quan một lát.
Thật ra cũng chỉ là những gian nhà trệt được vây lại với nhau làm thành khu vực hoạt động vui đùa cho mấy đứa bé và để đề phòng mấy đứa trẻ sẽ đi ra ngoài. Chỉ là cần phải cho Tam Bảo mấy ngày để cậu bé được thích ứng. Hơn nữa Lâm Quân Trạch cũng còn ở lại đây mấy ngày nên trước tiên không cần thiết đưa Tam Bảo đến chỗ trông giữ trẻ này sớm như vậy.
Mấy người họ nhìn một vòng ở đây, nói vài lời với giáo viên, sau đó cũng rời đi.
Trước đó, Cố Tri Ý đã may cho hai anh em mỗi đứa một chiếc cặp sách nhỏ, ngày mai vừa vặn có thể vác lên lưng đi học.
Thật ra trong không gian của cô có cặp sách, nhưng thật sự không thích hợp để lấy ra, mà ở thời đại này người ta đều may ở nhà cho mấy đứa bé của họ, dù sao cũng chẳng ra làm sao, có thể đựng được đồ là được.
Vì vậy cặp sách của Đại Bảo và Nhị Bảo được xem như một ngọn cờ riêng biệt trong một đám túi sách với đầy những miếng vá ngoài kia.
Cố Tri Ý làm cho hai đứa chính là loại mang vào hai vai, như thế này chủ yếu là cõng cách vở, trọng lượng sẽ chia đều cho hai bên, nhờ thế sẽ được cân bằng hơn.
Hai anh em rất thích thú với cặp sách mới mà mẹ làm cho, mà trong cặp sách còn được Cố Tri Ý chuẩn bị cho vở và bút chì.
Việc này đúng là không ngờ lại nhanh như vậy, chính cô cũng đã đến lúc phải đưa con cái đi học rồi. Hiện tại mà nói, bản thân cô xem như đang đi học cùng với các con. Loại cảm giác này còn vô cùng mới lạ.
Vào buổi tối, Cố Tri Ý dặn dò hai anh em đến trường học nên như thế nào. Thật ra trong lòng cô vẫn còn lo lắng nhưng đến cùng vẫn không thể hiện ra bên ngoài.
Trước đây khi còn ở trong quân đội, trên danh nghĩa thì hai anh em cũng được xem như đã đến trường. Nhưng bây giờ lại là đường đường chính chính đến trường học hành và thi cử, trong lòng người làm mẹ Cố Tri Ý này đúng là loạn hết cả lên.
Không biết những người mẹ khác có như thế này không, lúc đứa trẻ còn ở nhà thì ghét bỏ, chờ đến tuổi phải đến trường học thì lại lo lắng có thích ứng với trường học hay không.
Chờ đến khi chỉnh lý, thu xếp, chuẩn bị xong mọi thứ đặt vào trong cặp cho Đại Bảo và Nhị Bảo, rồi đuổi hai anh em về phòng ngủ.