Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 498
Cập nhật lúc: 2024-12-20 11:33:15
Lượt xem: 92
Bởi vì trước khi về nhà đã bàn giao gần hết công việc nên ý tứ của Trịnh Quang Huy đó là Lâm Quân Trạch cứ trực tiếp đi thẳng tới Kinh đô là được. Cũng có thể trực tiếp dẫn theo con xuất phát trừ Triều thị, không cần phải vòng một chuyến về bộ đội cho phiền toái. Dáng vẻ này là đang muốn đỡ vất vả cho Lâm Quân Trạch.
Anh đã tính toán thời gian, hẳn là Cố Tri Ý cũng đã tới nơi rồi, chắc mấy ngày nay sẽ có điện báo gửi về. Nghĩ buổi chiều đi gửi điện báo nói chuyện này cho Cố Tri Ý biết, cũng để cô ở bên đó chuẩn bị trước một chút.
Gần đây quả thực mấy anh em như thể nhà buôn, ngày nào cũng chỉ ngây ngốc ở trong nhà. Ngày nào Lâm Quân Trạch cũng bị ồn ào tới đầu sắp chọc tới nơi.
Cho nên hôm nay may mắn được đi gửi điện báo nên anh nói với mấy đứa nhóc: “Các con có còn muốn đi gặp mẹ nữa không?”
Vừa nghe ba ba nói như vậy thì ba người dựng lên như thể chiếc radar.
“Có thể gặp mẹ ạ?” Nhị Bảo tò mò hỏi. Mẹ đi cũng đã lâu rồi, những ngày tháng không có mẹ thật sự rất nhớ mẹ.
Tam Bảo lôi kéo ống quần Lâm Quân Trạch: “Mẹ?” Mẹ ở nơi nào?
Lâm Quân Trạch kiêu ngạo hừ một tiếng. Đại Bảo lôi hai đứa em trai đi, miệng còn nói: “Ba ba gạt chúng ta, đừng tin, đi, chúng ta tiếp tục chơi.”
Đại Bảo tỏ vẻ, ba ba thối, con đã nhìn thấu kịch bản của ba.
Lâm Quân Trạch: “...”
Mấy thằng nhóc xá xíu này càng ngày càng khó lừa, vì thế anh ho khan một tiếng: “Hôm nay ba sẽ gửi điện báo cho mẹ các con, thêm mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới kinh đô tìm mẹ mấy đứa.”
Ba người kia đang chuẩn bị đi nháy mắt quay đầu lại: “Ba ba, thật ạ?”
DTV
“Đó là đương nhiên, ba lừa gạt các con bao giờ chưa?” Lâm Quân Trạch khó chịu, mình ở trong mắt mấy thằng nhóc này lại là người như vậy sao?
“A a a, vậy ba ơi, khi nào chúng ta đi?” Nhị Bảo gấp không chờ nổi mà hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-498.html.]
Lâm Quân Trạch liếc mấy đứa con trai bẩn nhem nhuốc, cười tà mị: “Muốn đi cùng sao?”
Ba nhóc đồng thời gật đầu.
“Không dẫn theo các con được, con nhìn con mà xem, trong khoảng thời gian này khi mẹ con đi sắp quậy phá lật cả trời.” Lâm-lôi chuyện cũ- Quân Trạch nói, rồi đếm từng hành vi phạm tội của ba cậu nhóc.
“Không không không, ba ơi chúng con sai rồi, chúng con sẽ ngoan ngoãn.” Cái bản năng cầu s.i.n.h d.ụ.c của Nhị Bảo mãi mãi chiến thắng, lập tức nhận sai trước, sau này có làm theo hay không thì nói sau.
Lâm Quân Trạch bắt đầu được một tấc lại tiến lên một thước nói điều kiện: “Các con muốn đi cùng cũng không phải không được, nhưng mà tiếp đây các con phải ngoan ngoãn, không được cáu giận với ba cũng không được làm trong nhà rối loạn lung tung lên. Các con nhìn mình mà xem trên người toàn là cái gì. Bẩn muốn chết.”
Lâm Quân Trạch tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết, hiện tại không có người mẹ ruột là Cố Tri Ý ở bên cạnh anh cũng lười không muốn tắm rửa cho mấy đứa con trai. Mệt lòng.
“Ba ba, chúng con sẽ ngoan ngoãn nên ba cứ yên tâm, con, hiện tại chúng con sẽ đi tắm rửa.” Đại Bảo nói ra lời thề son sắt, nói xong thì lôi kéo hai đứa em trai chuẩn bị đi tắm rửa.
Nhưng rồi lại bị Lâm Quân Trạch xách lên, vỗ vỗ lên sau cổ mấy người, nói: “Ba tắm cho mấy đứa, chờ đấy.”
Trong miệng thì ghét bỏ nhưng cơ thể lại rất thành thật đi nấu nước tắm cho mấy đứa con.
“Anh ơi, anh nói xem ba có mang chúng ta đi không?” Nhị Bảo nhỏ giọng hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo sờ sờ cằm bày ra dáng vẻ vô cùng thâm trầm, một lúc sau mới nói: “Hẳn là sẽ dẫn chúng ta đi, không dẫn chúng ta đi gặp mẹ, khẳng định là ba không thể báo kết quả công tác với mẹ được.”
Đại Bảo cảm thấy chính mình nói quả thật quá có đạo lý, đến lúc đó mẹ sẽ không cho ba đi vào trong phòng ngủ. Hừ hừ, khẳng định là ba không dám bỏ bọn họ ở lại.
Nhị Bảo cũng cảm thấy anh trai mình nói có đạo lý.
“Đúng vậy, ba rất sợ vợ.”
“Đúng vậy.” Tam Bảo đứng ở một bên phụ họa.