Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-12-20 11:30:31
Lượt xem: 68
Trịnh Quang Huy còn chưa nói hết đã bị người phía sau đẩy sang một bên.
“Xin chào đồng chí, tôi xin tự giới thiệu mình một chút. Tôi là Ôn Triều hệ trung văn của đại học Bắc Kinh. Lần này đến đây, chủ yếu muốn hỏi cô có muốn suy nghĩ về việc sẽ đến đại học Bắc Kinh của chúng tôi không?”
Cố Tri Ý ngước mắt nhìn giáo sư Ôn đang mang trên mặt một cặp kính. khí chất cả người ông rất khác thường.
Hai bên tóc mai có chút tóc trắng nhưng không làm ảnh hưởng chút nào, khi nhìn người ta , đôi mắt như có sự lắng đọng của tri thức, sự uyên bác theo năm tháng, mà người thường có làm thế nào cũng không giả vờ ra được.
DTV
Trong trí nhớ của cô hình như cũng có tồn tại một người như thế, chỉ là lâu rồi nên đã trở nên mờ nhạt.
Nhưng cũng không mất nhiều thời gian để vướng mắc, Cố Tri Ý khẽ gật đầu: “Chào giáo sư Ôn”.
“Ôi, không biết đồng chí Cố bên này có suy nghĩ gì? Nhưng cô yên tâm, học phí bên chúng tôi sẽ hoàn toàn miễn phí, còn có trợ cấp sinh hoạt, cô không cần quá lo lắng về vấn đề sang bên kia sẽ không có sinh hoạt phí.
Đoán chừng là Ôn Triều cũng sợ Cố Tri Ý sẽ không đồng ý nên nhấn mạnh vào các khoản lợi, nói đến nỗi làm những người xung quanh đang vây xem cũng rung động luôn rồi.
Cố Tri Ý cũng biết. mấy năm này nếu học đại học đều sẽ được miễn học phí. còn được trợ cấp thêm gì đó.
Nhưng cô cũng không thiếu chút tiền này, mà chủ yếu trước đó cô cũng đã điền đại học Hoa Thanh nên không muốn thay đổi.
Bản thân cô còn đang lựa lời uyển chuyển từ chối thì từ phía sau đã truyền đến một giọng nói kèm theo tiếng thở hổn hển.
“Hay lắm lão Ôn kia, sao lại không phúc hậu vậy hả? Thế mà lại vụng trộm sau lưng tôi tìm đến đây.” Người còn chưa đến đã nghe thấy tiếng, không biết làm sao lại khiến Cố Tri Ý có cảm giác rất quen thuộc.
Ôn Triều không cần quay đầu lại vẫn biết người đến là ai, ông không thèm để ý nói: “Lão Dương à, cái này là làm việc bằng bản lĩnh, sao có thể nói tôi nhanh chân đến trước ông được?”
Chờ cho đến khi người kia đi đến trước mắt, Cố Tri Ý đã ngạc nhiên đến mức cái cằm cũng muốn rơi xuống đất luôn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-456.html.]
Người này... Đây không phải là giáo sư Dương đã ngồi trên xe lửa lần trước hay sao?
Cố Tri Ý nhìn về phía Lâm Quận Trạch, rất hiển nhiên anh cũng nhận ra người vừa đến chính là giáo sư Dương.
Anh cũng quay sang, khẽ gật đầu với Cố Tri Ý.
Giáo sư Dương đi đến trước mặt, nhìn hai người quen này thì “A!” một tiếng.
Ông chỉ còn chưa đập tay vào bắp đùi, không ngừng nói: “Duyên phận! Duyên phận!”
Ôn Triều cứ ngỡ lão Dương này đang bị kích thích, nếu không sao có thể kích động như vậy được chứ?
“Tôi nói này lão Dương, tôi cũng đến trước ông một bước mà thôi, tôi còn chưa nói hết lời đâu, ông không cần kích động như vậy.”
Ôn Triều nghĩ đến việc họ là bạn tốt đã nhiều năm, vẫn nên nhường nhịn ông ấy chút ít.
Kết quả lại nghe giáo sư Dương cười ha ha, cũng không thèm quan tâm đến Ôn Triều, ông tiến lên lôi kéo Cố Tri Ý hỏi thăm ân cần một hồi:
“Thì ra là cô nhóc nảy! Tôi đã nói mà, làm sao có thể trùng họ tên như vậy được? Còn tưởng chỉ là trùng hợp mà thôi, không ngờ lại chính là cháu thật. Không phải cháu đang ở thành phố Triều sao? Sao lại đến tỉnh Liêu xa xôi thế này?”
Cố Tri Ý bị một trận nhiệt tình, ân cần hỏi thăm của giáo sư Dương lại có cảm giác được yêu thích mà hoảng sợ.
Nhưng cô vẫn trả lời từng câu một: “Chào giáo sư Dương, không ngờ lại có duyên như vậy! Đúng là cháu đó ạ, chồng của cháu tham gia quân ngũ ở đây, năm ngoái đã dẫn theo cháu và mấy đứa bé đến đây theo quẫn rồi ạ. Vậy hôm nay, chú đến đây là?”
Nói xong lại rất tò mò nhìn qua nhìn lại giữa giáo sư Dương và Ôn Triều mấy lần.
Lần này giáo sư Dương cười ha ha càng to hơn.
“Ôi, quên nói với cháu, chú chính là giáo sư hệ văn học của đại học Hoa Thanh, lần này trường học phái chú đến nói chuyện với cháu một chút. Ai ngờ lại bị cái lão thối tha này không biết xấu hổ còn nhanh chân chạy đến trước mất rồi.”