Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 392

Cập nhật lúc: 2024-12-19 19:54:21
Lượt xem: 77

Sau khi đuổi hai cái vướng bận đi, Lâm Quân Trạch có thể nói là người vui vẻ nhất.

Vào ban ngày, Cố Tri Ý sẽ mang Đại Bảo và Nhị Bảo đi theo cô học tập một giờ.

Dù sao bây giờ mấy đứa cũng còn nhỏ, nếu muốn giống như cô, ban ngày muốn ngồi xuống e rằng bọn họ khẳng định sẽ không ngồi được.

Cho nên Cố Tri Ý đã nghĩ ra phương pháp này, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.

DTV

Hai đứa nhỏ cũng không có nhiều mâu thuẫn trong lòng.

Sau khi hoàn thành bài tập hôm nay Cố Tri Ý giao cho họ, bọn nhỏ cầm lấy viên bị của mình đi ra ngoài chơi với nhóm bạn.

Cố Tri Ý nghĩ rằng tất cả họ chơi ở cùng một sân nên cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là, hôm nay Đại Bảo và Nhị Bảo tới chỗ các bạn thường hay chơi, nơi đó có một người bạn nhỏ vừa mới tới.

Cả hai bọn họ đã ở chỗ trong đại viên 1 đến 2 tháng qua nhưng chưa bao giờ thấy mặt người này.

Tuy rằng Đại Bảo và Nhị Bảo rất mê chơi nhưng cũng là đứa trẻ rất thông minh.

Họ lôi kéo cậu bạn nhỏ kia hỏi: “Cậu là con của nhà nào thế, sao tớ ở lâu như thế mà chưa từng thấy qua cậu.”

Đại Bảo hỏi xong, Nhị Bảo tiếp tục mở miệng.

“Đúng vậy, cậu là con cháu nhà ai?”

Hai bọn họ giống như những đứa trẻ tò mò với người bạn nhỏ khác.

Cậu bé kia khoảng bảy tám tuổi, rõ ràng đã có người cố ý dạy cậu ta.

Lúc này đối mặt với câu hỏi của Đại Bảo và Nhị Bảo, tuy trong lòng có chút khẩn trương nhưng vẫn nói theo những gì đã được dạy bảo.

“Chào em trai, chú anh họ Lâm, anh tới trong nhà chú chơi.”

Đại Bảo và Nhị Bảo liếc mắt nhìn nhau, trùng hợp như vậy, giống họ Lâm như bọn họ?

Nhà họ Lâm ở trong bộ đội cũng không được mấy nhà, vì thế hai bọn họ vẫn luôn quấn lấy cậu bé hỏi đông hỏi tây.

“Họ Lâm nào nha, em nói với anh, những người xung quanh đây em đều quen thuộc.” Nhị Bảo vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Đúng vậy, anh nói một chút, chúng ta rảnh rỗi đến nhà anh chơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-392.html.]

Đối mặt với sự tấn công liên hoàn của Đại Bảo và Nhị Bảo, cậu nhóc kia hiển nhiên có chút không chống đỡ được.

Thấy ở đây không có tiến triển gì, người trong bóng tối hỏi: “Hai cậu nhóc ở đằng kia sao lạ mặt thế? Không phải đều nói đã điều tra rõ ràng tất cả thông tin sao?"

Người bên dưới ngập ngừng không trả lời được.

Rốt cuộc đây là bộ đội, muốn tìm hiểu tin tức rất khó khăn, thật đúng là xem người trong bộ đội ăn không ngồi rồi sao?

Đây vẫn là thông tin vất vả mới thu được, có một vị quân nhân bị thương và đang hồi phục tại nhà, giả làm người nhà của hắn cũng không có vấn đề gì.

Ai biết, từ đâu nhảy ra Đại Bảo và Nhị Bảo hai cái BUG này.

Cả hai bọn nhỏ đã bắt đầu nghi ngờ cậu bé trước mặt, đặc biệt là cậu bé còn lấy ra một nắm kẹo.

“Đây là kẹo chú cho anh, này, cho các em, các em có thể giúp anh qua bên kia nhặt bóng được không? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau chơi."

Cậu bé đưa ra lời mời.

Không thích hợp! Không thích hợp!

Holmes' Đại Bảo bắt đầu rà quét.

Người này chỗ nào cũng lộ ra cổ quái.

Nhưng những người bạn nhỏ xung quanh không có nghi ngờ.

Nghe nói có kẹo ăn, còn có bóng để chơi, lập tức cái gì cũng mặc kệ, mỗi người đi lên cầm lấy một viên kẹo.

Nhưng Nhị Bảo đã tiến lên trước một bước, vừa bước tới đã đưa tay đập viên kẹo trên tay cậu bé rơi xuống đất.

Những cậu bé khác thấy vậy, sôi nổi có ý kiến.

“Lâm Hao Kiệt. câu làm sao thế này? Cậu không ăn thì thôi. Vì sao lai đánh rớt kẹo của chúng tớ.”

“Đúng vậy.” Bởi vì bên ngoài kẹo được bọc trong một lớp giấy ni lông, nếu rơi xuống đất vẫn có thể nhặt lên ăn được.

Một vài người phản đối hành vi của Nhị Bảo, còn có một vài đứa trẻ nhỏ tuổi đã ngồi xổm xuống nhặt kẹo.

Con trai lớn nhà đoàn trưởng Trịnh là Trịnh Thao vừa vặn đi tới, hỏi: “Làm sao vậy, Đại Bảo Nhị Bảo.”

Bởi vì là người lớn tuổi nhất trong nhóm nên cậu bé ít khi chơi cùng. Không nghĩ tới lần này vừa đến liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang cãi nhau.

Loading...