Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:38:09
Lượt xem: 86
Cô đã nhờ hệ thống rửa sạch sẽ thuốc mê trên người Tam Bảo, sẽ không có tác dụng phụ. Còn những vết bầm tím đã được loại bỏ một chút khi đặt dưới chiếc bát phát sáng.
Cô sờ vào mặt Tam Bảo, tên nhóc thúi này. Thiếu chút nữa đã không thấy được hắn. Trong lòng Cố Tri Ý còn sợ hãi khi nghĩ lại.
Bên kia Lâm Quân Trạch bàn giao xong, cũng đi trở lại toa tàu.
Nhìn thấy Cố Tri Ý đang nhìn Tam Bảo phát ngốc, anh bước lên nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý chỉ dựa vào trên người Lâm Quân Trạch, cả hai đều không lên tiếng.
Trong lòng Cố Tri Ý còn sợ hãi, nhưng tâm tình Lâm Quân Trạch lại rất phức tạp. Tuy rằng anh đã sớm biết vợ mình đặc biệt, chỉ là hôm nay không thấy được Tam Bảo, mới ý thức được vợ mình có năng lực nghịch thiên đến mức như thế nào?
Vừa rồi anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu vợ mình không có viên thuốc có thể làm cho người ta quên đi ký ức, thì anh làm sao có thể bảo vệ được cô?
Rốt cuộc, bọn buôn người đã nhìn thấy bản lĩnh của Cố Tri Ý. Trở về sẽ cung khai, bản thân anh cũng không đủ năng lực để giữ được cô?
Trước đây anh luôn cảm thấy mình leo rất nhanh, nhưng vừa rồi anh mới nhận ra. Năng lực của mình còn chưa đủ, còn lâu mới đủ!!
Với thực lực hiện tại của bản thân, anh rất khó bảo vệ được Cố Tri Ý. Anh chỉ có thể leo lên vị trí cao hơn, mới có thể bảo vệ vợ con mình.
Đặc biệt là trong trường hợp của Tam Bảo lần này, nhìn thấy Cố Tri Ý rơi lệ đầy mặt nhưng phải cố kìm nén, lại nhìn thấy những vết bầm tím trên người Tam Bảo. Trong lòng anh càng thêm khó chịu, cảm thấy mình không bảo vệ tốt cho bọn họ.
Lâm Quân Trạch đã hạ quyết tâm trong lòng sẽ nhổ sạch băng nhóm này.
Lâm Quân Trạch ôm Cố Tri Ý vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Vợ à, anh xin lỗi.”
Nói xong nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Cố Tri Ý biết rằng anh đang tự trách mình vì đã không bảo vệ tốt cho cô và Tam Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-333.html.]
Nhưng chuyện này không phải là trách nhiệm của bản thân anh.
Cố Tri Ý lắc đầu, dựa vào Lâm Quân Trạch, mở miệng nói: “Lần này là một tai nạn, em đã nhìn thấy người phụ nữ đó trên tàu một lần trước đây. Chính là lần trước em đến bộ đội. Chỉ là lúc ấy em còn mang thai Tam Bảo, em mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Cố Tri Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Quân Trạch, do dự không biết có nên nói với Lâm Quân Trạch về không gian hay không.
Lâm Quân Trạch vừa cúi đầu nhìn dáng vẻ do dự của Cố Tri Ý, anh chỉ liếc mắt đã biết cô muốn nói cái gì.
Chỉ là ở đây vào lúc này không phải là nơi có thể trò chuyện được.
Cho nên anh dùng ngón tay trỏ chống vào môi Cố Tri Ý, lắc đầu nói: “Anh đều biết cả, em không cần phải nói. Sau này có anh ở đây rồi, em bớt dùng nó.”
Sau cùng anh còn ghé sát vào tai cô, tựa như nỉ non nói một câu: “Anh sợ anh không có năng lực bảo vệ được em.”
Cố Tri Ý lại không nói chuyện.
DTV
Lâm Quân Trạch nói cũng có đạo lý. Hôm nay, nếu không có bộ châm cứu kia, còn có viên thuốc mua ở hệ thống thì sau đó sẽ còn xảy ra chuyện gì?
Nhiều khi bản thân cô suy nghĩ quá đương nhiên rồi.
Khuôn mặt hai người đều chìm vào suy nghĩ, vẫn là tiếng khóc của Tam Bảo đã cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
Cố Tri Ý vội vàng đứng lên, ôm lấy Tam Bảo và nhẹ giọng dỗ dành cậu bé.
Đoán chừng đêm nay cũng đã bị hù dọa cho sợ hãi nên lúc này, dù Tam Bảo đã được bế vào lòng Cố Tri Ý nhưng cậu bé vẫn còn gào khóc vô cùng đau lòng.
Lâm Quân Trạch để Cố Tri Ý dỗ dành con trai, còn anh lại cầm một cái chậu rửa nhỏ, đi lấy một chút nước nóng.
“Tam Bảo ngoan, đừng khóc, đừng khóc! Mẹ ở đây, người xấu đã bị đánh cho bỏ chạy rồi.” Cố Tri Ý đi qua đi lại ở lối đi nhỏ hẹp, nhẹ giọng dỗ dành Tam Bảo.
Không biết có phải Tam Bảo có thể nghe hiểu hay không, tay cậu bé vồ lấy mái tóc đã toán loạn của Cố Tri Ý, tựa như cậu bé đang muốn xác nhận xem bản thân mình có thật sự đang nằm trong lòng của mẹ hay không.