Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:37:58
Lượt xem: 74
Đại Bảo tò mò hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta sắp phải đi đến một nơi rất xa rất xa sao ạ?”
“Đúng vậy, đúng là có chút xa đó nha.” Cố Tri Ý đáp.
“Vậy chúng ta có còn trở về nữa không ạ?” Nhi Bảo vẫn như cũ đang nhớ thương Nini nhà mình.
“Đương nhiên là có trở về, chờ đến lúc ba ba có thời gian rảnh thì chúng ta sẽ trở về.”
“Vậy là tốt rồi, bằng không vợ của con sẽ cùng người khác chạy đi mất đó!” Nhị Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.
Nói xong có lẽ là ý thức được chính mình vừa lỡ miệng, bịt tai trộm chuông mà bưng kín miệng mình lại.
Cố Trị Ý:???
Nhị Bảo, con mới có 4 tuổi thôi! Vậy mà đã có vợ luôn rồi.
“Vợ cái gì cơ?” Người mẹ ruột Cố Tri Ý này vẫn là tò mò mà hỏi ra khỏi miệng.
Đại Bảo trực tiếp bán luôn vị em trai Nhị Bảo này nhà mình đi.
Nhấc tay đoạt lời đáp: “Con biết, con biết nè, vợ của Nhị Bảo chính là Nini. Nó còn nói lớn lên nhất định sẽ cưới Nini nữa đó.”
“Lâm Đại Bảo!!” Nhị Bảo hiển nhiên là thẹn quá hóa giận, tiến lên vội vàng bịt kín cái miệng còn muốn nói tiếp của Đại Bảo.
Cố Tri Ý đã sắp phản ứng không kịp.
Bây giờ trẻ con mới 4 tuổi đều sẽ tự mình tìm vợ hay sao?
Cũng không biết chị Xuân Lệ khi biết được cải thìa nhà mình còn chưa kịp lớn lên đã bị người ta nhòm ngó nhớ thương từ trước sẽ có cảm giác gì.
À, quên nói mất, Nini chính là đứa con gái thứ ba của nhà Lâm Xuân Lệ, tên là Lâm Tiểu Ni. Qua năm mới cũng chỉ mới ba tuổi.
Bởi vì con cái của cả hai nhà thường xuyên chơi cùng nhau, Tiểu Ni ngày thường liền thích đi theo bên người Nhị Bảo.
Cái này đại khái chính là giống như người ta nói... Thanh mai trúc mã??
DTV
Cố Tri Ý làm vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn về phía Lâm Quân Trạch, ý tứ trong mắt cực rõ ràng: Xem cái tiền đồ này của con trai anh đi, còn nhỏ như vậy đã biết phải ôm vợ về nhà từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-326.html.]
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ.
Ừm, con trai anh so với anh có tiền đồ hơn nhiều.
Nhưng mà Cố Tri Ý cũng không quá đem chuyện này để ở trong lòng.
Hai đứa nó đều còn đang nhỏ, chuyện của tương lai ai biết trước được.
Chỉ là nếu chuyện đó có thể thành công, cũng coi như là thành công tạo nên một giai thoại.
Hai nhà trái phải có quan hệ cũng không tồi, thân càng thêm thân thì không có gì là không thể.
Đem việc này gác sang một bên. Mặt trời cũng đã sắp xuống núi rồi. Cố Tri Ý liền lấy bánh lạc của buổi sáng ra, còn có cả mấy quả trứng gà nữa.
Lâm Quân Trạch đi nấu nước sôi, một bữa cơm cứ thế được giải quyết với ít nước khô cằn.
Cơm nước xong xuôi Lâm Quân Trạch liền mang theo hai đứa nhỏ đi giải quyết chuyện lớn của cuộc đời trước.
Chờ đến lúc sắc trời tối sầm xuống, ghế lô cũng dần dần chìm vào an tĩnh.
Cố Tri Ý dựa vào đầu giường kể chuyện xưa cho hai đứa nhỏ.
Người một nhà ở trên xe lửa cũng vượt qua ban đêm thứ nhất một cách bình an.
Hai nhóc lúc bắt đầu còn bày ra vẻ mặt mới lạ, chờ đến ngày hôm sau rồi, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đã có được loại cảm giác tập mãi thành thói quen.
Buổi sáng vẫn là ăn bánh bột ngô, tuy nói thời tiết lạnh lẽo thế này đồ vật không dễ bị thiu hỏng, nhưng Cố Tri Ý vẫn muốn ăn hết nhanh lên một chút, sau đó lại ăn đồ ăn có trên xe lửa.
Lâm Quân Trạch mang Đại Bảo đi vào WC, thuận tiện đi xem thử xem trên xe lửa có những cái gì có thể ăn được.
Rốt cuộc bây giờ Cố Tri Ý đang cho Tam Bảo ăn cũng yêu cầu phải bổ sung dinh dưỡng, còn có cả hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo nữa kia mà.
Mỗi ngày đều ăn bánh chắc chắn là không thể trụ nổi.
Chỉ là Nhị Bảo vẫn không biết những chuyện đó, còn tưởng rằng là sau này chỉ có thể ăn mỗi bánh.
Ghé vào bên người Cố Tri Ý, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chúng ta mỗi ngày đều phải ăn mấy cái bánh khô khô này sao ạ?”
“Đúng vậy, còn phải ăn trong rất nhiều ngày sau nữa đó.” Cố Tri Ý cố ý đùa với Nhị Bảo.