Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:33:58
Lượt xem: 36

Đại Bảo tỏ vẻ hiểu rõ mà gật gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Ông ơi, ông làm nghề gì vậy ạ? Sao có thể thường xuyên đi tới tiệm cơm quốc doanh thế?”

“Ông ấy à? Ông chỉ nhà một xưởng trưởng nhỏ mà thôi, không có gì ghê gớm hết.” Tuy miệng nói không có gì ghê gớm sự sự đắc ý nơi khóe mắt lại không thể nào che giấu được.

“Ồ, xưởng trưởng là chức vị lớn lắm đúng không ông?” Đại Bảo trưng ra dáng vẻ trẻ nhỏ tò mò không hiểu việc đời.

Những đứa nhỏ khác trong thôn đứng một bên nhìn Đại Bảo và ông lão nrày ông một câu cháu một câu mà lãi nhãi không ngừng.

Bên này, Nhị Bảo vội vã chạy về nhà, nhìn thấy mẹ mình đang nói chuyện phiếm cùng với dì Xuân Lệ thì không nói hai lời mà tiến lên lôi kéo tay Cố Tri Ý. Cố Tri Ý bị kéo bất thình lình nên hơi lảo đảo một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì vội hỏi: “Nhị Bảo, sao thế con?"

“Mẹ ơi, có người xấu tới thôn mình, người đó muốn bắt cóc con và anh trai.” Nói xong, cậu lại kéo Cố Tri Ý chuẩn bị chạy ra bên ngoài.

Cố Tri Ý nghe thấy có người xấu muốn bắt trẻ con, nhớ tới bức thư lần trước của Lâm Quân Trạch nên cũng không nói cái gì mà vội kéo Nhị Bảo chạy ra ngoài. Trước khi đi, cô cũng không quên quay đầu lại nói với Lâm Xuân Lệ: “Chị Xuân Lệ ơi, chị giúp em trông Tam Bảo một chút nhé! Bây giờ em chạy đi gọi thêm vài người nữa qua đó.”

“Được được được, em mau đi nhanh đi, bên này có chị rồi.” Lâm Xuân Lệ đáp lại.

Bởi vì Nhị Bảo nói có người xấu, Cố Trị Ý sợ một mình cô không xử lý nổi nên khi đi ngang qua nhà họ Lâm thì cô còn gọi thêm Lâm lão nhị và Lâm lão tam đi cùng. Một hàng mấy người vội vàng chạy về phía cửa thôn.

Chờ đến khi tới cửa thôn, đám người nhìn thấy Đại Bảo và một ông lão lớn tuổi đang đứng ở nơi đó chuyện trò rất là vui vẻ, trông không hề có chút dấu hiệu bị bắt cóc nào hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-280.html.]

Hơn nữa, càng đến gần thì Cố Tri Ý càng thấy bóng dáng này quen thuộc hơn. Được rồi, đã đến gần rồi nên cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa, đây còn không phải là ông lão mà mình từng cứu trước đó hay sao?

“Chu lão đồng chí, sao ngài lại tới đây vậy?” Cố Tri Ý mở miệng hỏi.

Vốn dĩ Chu Khang Đức đang trò chuyện với Đại Bảo rất vui vẻ, nghe thấy giọng nói của Cố Trị Ý thì ông mới ngẩng đầu lên cười nói: “Ai da, đồng chí Tiểu Cố đấy à? Chú còn chưa tới tận nhà tìm cháu mà cháu đã đi ra tận đây nghênh đón chú rồi, cháu khách khí quá!”

Không thể không nói, tật xấu tự mình đa tình này của Chu Khang Đức thật đúng là...

Cố Tri Ý cũng cười cười, hỏi: “Sao hôm nay chú lại có thời gian rảnh để tới đây vậy? Cháu còn tưởng rằng có người xấu đấy?” Câu cuối cùng kia Cố Tri Ý chỉ nói thầm rất nhỏ.

Nói tới cái này, Chu Khang Đức lập tức nói luôn miệng: “Không phải là do chú thấy đã qua năm mới nên muốn tới đây thăm hỏi hay sao? Dù sao cũng phải tới tận nhà để cảm ơn ân nhân cứu mạng là cháu chứ!”

“Đúng rồi, để chú giới thiệu với cháu một chút, đây là con gái của chú tên là Chu Thu Nguyệt.” Nói lý do tới xong, ông bắt đầu giới thiệu về con gái đang đứng sau mình.

DTV

Cố Tri Ý nhìn về phía Chu Thu Nguyệt, vốn dĩ trước đó Chu Khang Đức đã nói qua nên cô còn cho rằng con gái của ông cùng tuổi với mình, ai ngờ lại nhìn thấy một vị chị gái...... ờm...... gần bốn mươi tuổi? Đây là chị gái cùng tuổi mà trước đó chú đã giới thiệu đấy hả?

Diện mạo của Chu Thu Nguyệt trông rất đoan chính, trải qua nhiều năm tháng nên trên người lắng đọng lại khí chất rất dịu dàng, nhìn qua cũng biết là một người rất hiền lành.

Nhìn thấy Cố Tri Ý, Chu Thu Nguyệt nhiệt tình tiến lên lôi kéo tay cô chào hỏi: “Đây là em gái Cố đúng không? Trước giờ chị vẫn luôn nghe ba chị nói về em nên vừa qua năm mới đã tìm một cơ hội tới nhà cảm ơn em, thuận tiện thăm hỏi luôn. Về sau ấy à, chúng ta còn phải đi lại nhiều lắm.”

Loading...