Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 270

Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:33:42
Lượt xem: 103

“Nhưng mà mẹ không cần Đại Bảo nuôi dâu.”

“Cha nói, nam tử hán chính là phải nuối dưỡng vợ, con bây giờ còn chưa có lấy vợ, vậy con sẽ nuôi mẹ.”

Cho nên đây là bởi vì không có vợ cho nên người mẹ như cô mới đến lượt đó hả?

Cố Tri Ý: Vai hề nhảy nhót hoá ra lại chính là mình?

Nhưng mà......

“Cha con nói khi nào thế?”

“Chính là thời điểm cha phải đi ạ, cha lặng lẽ nói với con.” Đại Bảo đáp.

Được rồi, tuy là nói thế nhưng Cố Tri Ý vẫn rất cảm động.

Cuối cùng số tiền đó vẫn là để lại cho Đại Bảo tự mình cất giữ, sau khi Nhị Bảo đi cất tiền xong quay trở về, Cố Tri Ý nói với hai đứa nó: “Các con về sau cũng đừng gọi là cha nữa, không thân thiết, sau này cứ gọi cha con là ba ba đi.”

Hai đứa phi thường phối hợp mà gật gật đầu.

Buổi tối cơm nước xong xuôi không bao lâu, một nhà cũng liền lên giường đi ngủ.

Tuy rằng hiện tại trong nhà thắp đèn dầu hoả, nhưng cái ánh đèn tối tăm này, Cố Tri Ý nhìn rất khó chịu. Vẫn cứ là lên giường đi ngủ sớm một chút đi.

DTV

Bởi vì ngày hôm trước đã nói với mẹ Lâm là cô sẽ về nhà mẹ đẻ, ngày hôm sau, Cố Tri Ý liền mang theo ba đứa nhỏ trở về Cố gia.

Buổi sáng cơm nước xong, khoảng hơn 7 giờ Cố Tri Ý liền ra khỏi nhà.

Bởi vì còn phải ôm Tam Bảo, suy xét đến tính an toàn. Cố Tri Ý vẫn lựa chọn đi bộ.

Trong tay ôm Tam Bảo, trên lưng công theo một ít thức ăn mang về.

Còn lại hai đứa nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo thì đi lên phía trước.

Trước khi ra khỏi nhà cô đã dùng khăn quàng cổ quấn quanh mặt cho hai đứa nó, rốt cuộc thì vào sáng sớm sương vẫn còn rất dày.

Đi được một nửa đường Đại Bảo và Nhị Bảo đã không còn kích động như lúc vừa ra khỏi nhà nữa. Bộ dáng trông có chút thở hổn hà hổn hển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-270.html.]

Vốn dĩ Cố Tri Ý nghĩ là thời gian còn sớm, nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Không nghĩ tới vận khí của ngày hôm nay lại tốt đến như vậy, vừa vặn đụng phải người cũng phải đi đến thôn phụ cận với Cố gia để thăm người thân.

Đi nhờ xe của người ta một đoạn đường.

Ngồi trên xe bò rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, không trong bao lâu đã đến được trước cửa thôn nơi Cố gia ở.

Cô Tri Ý ôm con xuống khỏi xe, nói lời cảm ơn: “Hôm nay rất cảm ơn anh và chị đã cho bọn em đi nhờ, hôm nào có rảnh thì nhớ ghé qua nhà em chơi đó nhà.”

“Ai dà, khách khí cái gì, được rồi, bọn tôi đi luôn đây.”

Cố Tri Ý bên này cũng mang theo ba đứa nhỏ đi về phía Cố gia rồi.

Từ sáng sớm Lưu Ngọc Lan đã biết Cố Tri Ý muốn về đây, đã dọn dẹp xong hết để đón cô về.

Tuy Cố Khôn chưa nói cái gì nhưng chỉ cần nhìn ông từ sáng sớm đã ngồi ngoài sân hút t.h.u.ố.c lá là sẽ biết.

Ngày thường lúc này đã sớm chạy đi đến đại đội rồi, sao có thể còn ở trong nhà. Rõ ràng cũng là đang chờ Cố Tri Ý.

Cho nên lúc Cố Tri Ý đến, mang theo ba đứa nhỏ bước vào trong sân nhà của Cố gia, liền nhìn thấy mọi người trong nhà đều ở nhà đầy đủ.

Cái trận hình này.... Sao lại giống như là tam đường hội thẩm quá vậy. Quá dọa người.

Đại Bảo và Nhị Bảo lúc trước vẫn luôn hay tới đây, bây giờ vẫn còn rất quen thuộc. Cũng là thân thiết mà chào hỏi mọi người, sau đó cùng mấy đứa nhỏ nhà Cố Tử Mộc chạy đi chơi.

“Ba mẹ, mọi người sao lại ở nhà hết thế này?”

Người đứng đầu trong nhà còn chưa kịp nói cái gì, cái tên thô lỗ Cố Tử Sâm đã giành mở miệng nói chuyện trước.

“Chị, đây còn không phải là bởi vì biết hôm nay chị sẽ về hay sao? Đều ở nhà cả để chờ chị về đó.”

Khụ khụ, bị đứa con trai ruột thịt nói trắng trợn ra như vậy, Cố Khôn vẫn là có chút ngượng ngùng.

“Được rồi, chỉ có cái miệng của con là cứ nói mãi thôi.” Cố Khôn thẹn quá hoá giận đuổi đứa con trai út tránh ra một bên.

Cố Tử Sâm tỏ vẻ con rất ủy khuất, nhưng con không dám nói.

Cố Tri Ý thầm cười trong lòng, không nghĩ tới người ba này của mình lại giống y hệt với người ba trước kia, đều là những ông già ngạo kiều.

“Nhanh chóng đi vào nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo, đừng để cháu ngoại trai nhỏ nhắn của cha bị đông lạnh mất.” Cố Khôn có chút cứng đờ mà dời sang đề tài khác.

Loading...