Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:31:43
Lượt xem: 86
Đương nhiên là Vương Dương có nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của Cố Xảo, nhưng vì nghĩ Cố Xảo vẫn còn hữu dụng nên anh ta cũng không nói gì.
Hai người mang hai tâm tư khác nhau rời khỏi ngõ nhỏ. Vương Dương lấy được tiền nên cảm thấy rất mỹ mãn mà rời đi, còn trong lòng Cố Xảo lại thầm oán hận đáng lẽ ra hôm nay mình không nên bởi vì tham ăn mà ra ngoài mua đồ. Xem ra từ giờ đến lúc sinh đứa nhỏ xong cô ta không nên ra ngoài quá nhiều thì hơn.
Bên này, Vương Dương cầm mấy đồng tiền suốt đêm quay về thôn.
Mùa đông trời tối rất nhanh, đến tận tối mịt Vương Dương mới về tới chỗ ở của thanh niên trí thức. Đúng lúc này có một thanh niên trí thức tỉnh dậy đi WC, nhìn thấy đến giờ này Vương Dương mới trở về thì chỉ cho rằng anh ta lại đi vụng trộm với phụ nữ nên cũng không để trong lòng.
Khoảng tám chín giờ tối, cơ bản là mọi người trong thôn đều đã đi ngủ hết nên Lâm Xuân Lệ lặng lẽ dẫn theo chồng chị là Lâm Đương Dũng cõng một cái sọt lặng lẽ đi tới nhà Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý thấy thời gian cũng đã khá muộn, cảm thấy Lâm Xuân Lệ và chồng chị ấy chắc hẳn là sắp tới nên chuẩn bị đi ra mở cửa.
Không nghĩ rằng cô vừa mới bước ra khỏi nhà thì cổng lớn ngoài sân đã bị gỗ vang nhè nhẹ, giọng nói của Lâm Xuân Lệ xuyên thấu qua khe công truyền vào trong: “Tiểu Ý, là chị đây.” Lâm Xuân Lệ nói xong còn khẩn trương nhìn nhìn xung quanh một lượt xem có người nào khác hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-246.html.]
Cố Tri Ý nghe thấy giọng chị thì chỉnh sửa lại áo khoác trên người mình rồi bước ra ngoài sân, vội càng mở cổng ra. Sau khi đón hai người vào sân, trước khi đóng cổng Cố Tri Ý còn kiểm tra lại xung quanh xem có người không một lần nữa, sau khi xác định là không có ai thì cô mới đóng cửa lại rồi cài chặt chốt cửa. Cô vừa dẫn họ vào nhà vừa nhỏ giọng hỏi: “Chị Xuân Lệ, anh Dũng, hai người mang hết tới rồi chứ”
Lâm Xuân Lệ cũng nhỏ giọng trả lời: “Cứ yên tâm, mang hết tới cho em rồi. Đi đi đi, chúng ta mau vào nhà đi!”
Bởi vì mấy đứa nhỏ đều đã ngủ cho nên Cố Tri Ý dẫn hai vợ chồng bọn họ tới một gian phòng khác trong nhà.
Vào đến phòng, Lâm Đương Dũng thả cái sọt trên lưng xuống dưới đất, Cố Tri Ý cũng thắp đèn dầu hỏa lên. Nương theo ánh sáng mờ mờ của đèn dầu, Cố Tri Ý cong lưng nhìn qua những đồ vật trong sọt. Đơn giản chỉ là một ít vòng tay vàng, vòng cổ vàng, còn có vài món đồ bằng ngọc nữa, phía dưới cùng của sọt là mấy thỏi vàng cỡ vừa.
Cố Tri Ý nghĩ nghĩ một lúc rồi nói với Lâm Xuân Lệ: “Chị Xuân Lệ, tất cả những thứ này em đều mua hết, hai người ra giá đi? Nếu giá cả mà quá cao thì...” Cố Trị Ý chỉ nói đến đó rồi dừng lại, dù sao thì cô cũng hiểu rõ đạo lý không nên để lộ tài sản của mình cho người ngoài, cho dù là với người có quan hệ tốt cũng vậy.
Chồng của Lâm Xuân Lệ là Lâm Đương Dũng lên tiếng: “Vợ lão tứ à, mấy thứ đồ này làm sao mà quan trọng bằng lương thực và tiền giấy được, nếu em muốn mua hết thì anh Dũng tính giá hai trăm là được. Đương nhiên, nếu em có lương thực thì trả một trăm năm mươi khối cộng thêm một trăm cân lương thực cũng được, chẳng qua là trả lương thực thì vẫn tốt hơn.”
Cố Tri Ý biết lương thực ở niên đại này rất quý giá nên dứt khoát nói: “Anh Dũng, vậy em trả cho anh hai trăm đi, lương thực thì thực sự là em còn phải giữ lại để ăn tết nữa.”
DTV
Tuy trong không gian của Cố Tri Ý cũng có lương thực nhưng mà một năm nay cô không hề kiếm được công điểm nào, mà cũng thể tự nhiên lấy ra nhiều lương lực từ không gian ra để đổi được. Ai cũng biết, lương thực nhà cô cũng là do cô đi mua cùng người trong đại đội, nếu lấy hết tất cả lương thực đang có ra thì biết đâu lại bị nghi ngờ? Cho nên đưa tiền mặt vẫn tốt hơn, dù sao thì bây giờ mình cũng có tương đối nhiều tiền.