Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-12-17 20:31:40
Lượt xem: 60
Lâm Xuận Lệ có chút giật mình, không nghĩ rằng em gái này lại muốn mua nhiều như vậy. Xuất phát từ ý tốt, chị vẫn nhắc nhở một câu: “Tiểu Ý à, em cũng biết ở niên đại này thì những thứ kia sẽ là củ khoai lang nóng phỏng tay mà. Em có chắc là mình có thể giấu kỹ không?”
“Yên tâm đi, chị Xuân Lệ.” Cố Tri Ý dám khẳng định nếu giấu những thứ đó ở tromng không gian thì ngay cả ông trời tới đây cũng không tìm nổi.
Lâm Xuân Lệ nghe thấy cô nói như vậy thì cũng không nói thêm cái gì nữa, đứng dậy nhìn Cố Tri Ý: “Vậy chị về nhà nói lại cho vị kia nhà chỉ một chút. buổi tối bọn chị sẽ qua đây nhé.”
Cuối cùng, cô vẫn đưa mấy viên kẹo sữa thỏ trắng kia cho Lâm Xuân Lệ, lần này chị cũng không chối từ mà cầm kẹo rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo đều đã nhảy đến mệt mỏi, vừa nãy nhìn thấy Cố Tri Ý cầm kẹo sữa thì càng không còn tâm tư nào để hát hát nhảy nhảy nữa. Lúc này, thấy khách đã đi rồi thì hai người lập tức hóa thân thành yêu tinh dính người trong nháy mắt, “Mẹ ơi mẹ, cái kẹo sữa kia ăn ngon lắm đấy mẹ!”
Cố Tri Ý liếc mắt nhìn hai nhóc con một cái. Chậc, đám nhóc này còn biết chơi trò muốn nói lại thôi nữa à? Cô bình tĩnh hỏi lại: “Đúng vậy, không phải là các con đã từng ăn rồi à?”
Thấy dáng vẻ thờ ơ của mẹ mình, Nhị Bảo chỉ đành lựa chọn ăn ngay nói thật: “Vậy mẹ ơi, con có thể ăn thêm một viên nữa không ạ? Chỉ một viên thôi!” Vừa nói cậu bé vừa giơ một ngón tay lên, tỏ vẻ mình thật sự chỉ ăn đúng một viên.
Đại Bảo cũng không cam lòng lạc hậu mà chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cô. Hai người vì được ăn một viên kẹo sữa mà đều đã hao hết tâm tư.
Cố Tri Ý cũng không làm hai nhóc khó xử mà cho mỗi đứa một viên rồi bảo cả hai đi trông Tam Bảo, còn cô thì đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-244.html.]
Đại Bảo là một người anh trai tốt, nhìn thấy Tam Bảo đang luôn miệng kêu a a a thì nhả viên kẹo sữa trong miệng mình ra, cũng không chê bẩn mà đặt vào trong miệng Tam Bảo.
Tam Bảo thấy có đồ ăn ngon nên cũng theo thói quen mà ngậm lấy rồi bắt đầu l.i.ế.m liếm kẹo sữa. Một lúc sau, Đại Bảo thấy em trai đã ăn khá nhiều nên tiến lên vươn tay cầm lại kẹo sữa về rồi trực tiếp bỏ vào trong miệng mình.
DTV
Tam Bảo bỗng nhiên không còn kẹo sữa nữa: Oa oa oa ~ bắt nạt trẻ con kìa!!
Cố Tri Ý đang nấu cơm trong phòng bếp thì nghe thấy tiếng khóc của Tam Bảo, cô lập tức buông đồ trong tay xuống rồi vội vã liền chạy vào trong phòng.
Lúc này, Đại Bảo đang trưng vẻ mặt vô tội đứng một bên, dường như không rõ vì sao mình đã cho em trai ăn kẹo sữa rồi mà em trai vẫn khóc. Giờ phút này, Đại Bảo bỗng nhiên cảm thấy em trai mình đã không còn đáng yêu nữa.
Cố Tri Ý bế Tam Bảo lên dỗ dành một lúc lâu, sau đó mới nhìn về phía Đại Bảo và Nhị Bảo, “Hai đứa làm gì vậy? Sao tự nhiên em trai lại khóc ầm lên thế?”
Vốn dĩ Cố Tri Ý chỉ tùy tiện hỏi như vậy mà thôi, dù sao thì đứa trẻ mới lớn hai tháng đều khóc không cần lý do, không có việc gì lại gào hai ba tiếng. Ai biết Đại Bảo nghe xong thì lại có chút chột dạ, l.i.ế.m liếm khóe miệng rồi nhỏ giọng đáp: “Con cho em trai ăn kẹo sữa một chút, lúc vừa lấy kẹo lại thì em ấy khóc.”
Hoá ra việc này còn có bút tích của người anh trai Đại Bảo này nữa. Cố Tri Ý sợ sau này lúc mình không ở đây thì mấy đứa nhóc Đại Bảo lại cầm cái gì đó không nên ăn đút cho Tam Bảo khiến bé bị nghẹn, cô kiên nhẫn dặn dò Đại Bảo và Nhị Bảo: “Bây giờ em trai vẫn còn nhỏ nên không thể ăn mấy loại kẹo này được, sau này các con có ăn cái gì cũng không được đút cho em trai, nhớ chưa?”
Đại Bảo khó hiểu nói: “Nhưng bọn con có đồ ăn để ăn mà em trai lại không có, đáng thương lắm!”