Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 119

Cập nhật lúc: 2024-12-15 19:17:12
Lượt xem: 185

Sau khi ngủ trưa dậy, Cố Tri Ý nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang ngồi trong sân vót gỗ. Đoán chừng anh đang dự định làm xe lăn và ghế dựa cho xe đạp.

Cố Tri Ý đến gần ra tay muốn giúp đỡ Lâm Quân Trạch, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng tranh nhau muốn phụ giúp.

Kết quả hai đứa càng giúp lại càng rối. Cuối cùng vẫn làm Cố Tri Ý phải cắt cho mỗi đứa nửa quả táo mà đuổi đi.

Lâm Quân Trạch còn trêu chọc nói: “Hai tên này lì lợm là đủ rồi, đứa này chắc chắn là con gái.”

Cổ Trị Ý “……”

Em phải rất lấy làm tiếc nói với anh, đời này anh sẽ không có con gái đâu.

DTV

Dù sao đời trước Lâm Quân Trạch có ba đứa con trai mà không có con gái.

Bây giờ cô đã xuyên đến đây, đoán không chừng cũng sẽ không có gì thay đổi, nhưng lúc này Cố Tri Ý cũng không cần phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ của anh.

Hai người phối hợp với nhau gõ gõ đập đập đến xế chiều cũng ra được dáng vẻ đơn sơ của chiếc xe lăn. Tiếp theo vẫn phải gọt đẽo nhiều hơn nữa, lắp bánh xe mới có thể để xe di chuyển được.

Sau khi Mẹ Lâm vào cửa đã nhìn thấy hai người nhà lão tử dựa sát vào nhau, vừa làm việc vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Mẹ Lâm cảm thấy sau một chuyến đi đến tỉnh Liêu trở về. Cố Tri Ý đã thay đổi rất nhiều, mà tình cảm của hai người có vẻ ngày càng tốt hơn, khiến bà được an ủi không ít.

Mẹ Lâm không giống như những bà mẹ chồng khác, bà không hề có suy nghĩ tình cảm của con trai mình và con dâu tốt thì sẽ có cảm giác con dâu đang cướp con trai của mình đi.

Cũng có thể vì bà có nhiều con trai. Trước kia con trai nhỏ của bà còn chưa kết hôn làm bà phải lo lắng, nhưng hiện tại cũng đã kết hôn rồi, mà con cái cũng đã có.

Mẹ Lâm chỉ đặt sự quan tâm đến các cháu trai, cháu gái của mình, nên bà sẽ không chen vào chuyện trong gia đình của con trai quá nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-119.html.]

Hai người nhìn thấy mẹ Lâm thì dừng việc đang làm trên tay, Cố Tri Ý chạy qua nhà bếp rót cho mẹ Lâm một ly nước, mẹ Lâm cũng tùy tiện tìm một chỗ trên cái bậc ngồi xuống, sau đó đưa đồ ăn trong tay mình cho Cố Tri Ý.

“Mẹ vừa ra vườn rau hái được nên lấy đến cho các con một ít. Bây giờ rau đã nhiều rồi, ăn cũng không hết, các con muốn ăn cái gì thì tự mình đi qua hái là được.”

Cố Tri Ý cũng không khách sáo, cô nhận lấy cái gió trong tay mẹ Lâm. Đến lúc đưa mẹ Lâm ra đến cửa mới nghe bà nói: “Sắp đến rằm tháng bảy rồi, đến lúc đó, nhà con chuẩn bị một chút, tất cả trở lại nhà cũ bên kia hỗ trợ lẫn nhau!”

Lúc này, Cố Tri Ý mới nhớ ra, ở bên này cứ đến rằm tháng bảy sẽ chuẩn bị làm một ít bánh gạo.

Rằm tháng bảy, có thể làm chè đậu xanh, bánh đậu xanh ngọt, còn có bánh gói nhân bằng rau hẹ, bắp cải, dù sao cũng không có cái gì mà không thể gói được.

Trước kia Cố Tri Ý cũng không phải là người phương này, nhưng đúng là cô có tìm hiểu và biết được một số phong tục ở phương này.

Kiếp trước, trong số các nhân viên của cô vừa vặn có người ở phương này, còn thường mang đến biếu cô rất nhiều món ăn vặt đặc sản của thành phố Triều.

Cố Tri Ý mới nghe bà nói một hơi, mà nguyên chủ là kiểu người không chuyên cần việc nhà nông, mỗi khi vào dịp này cũng chỉ há miệng chờ ăn mà thôi.

Vì vậy với việc mẹ Lâm đưa ra yêu cầu đi hỗ trợ, Cố Trị Ý cũng chỉ ôm lòng hiếu kỳ mà đến xem một chút, nên không có từ chối.

Mẹ Lâm thấy Cố Tri Ý sảng khoái đồng ý như vậy thì hơi bất ngờ, vốn dĩ lúc đến đây bà đã làm sẵn các loại bản nháp dự định sẽ khuyên nhủ cô.

Được rồi! Người ta đã đồng ý đi hỗ trợ rồi, cũng không cần nói gì nữa!

Nên sau đó mẹ Lâm vẫn như trước, vội vàng đến lại vội vàng quay về, đúng như tính tình của bà vậy.

Sau khi mẹ Lâm đi rồi, Cố Tri Ý mới đi sang nhà bếp gọt táo, chia cho Lâm Quân Trạch, mỗi người gặm một nửa.

Ánh nắng xuyên qua mái hiên, chiếu lên người hai người họ, giống như có một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ lên ngôi nhà nhỏ của họ vậy.

Loading...