Xuyên Không, Ta Đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con - Chương 1027

Cập nhật lúc: 2024-12-27 08:44:00
Lượt xem: 23

Mẹ Lâm nghe bác sĩ Trần nói như vậy không những không được an ủi mà tựa hồ càng thêm sốt ruột hơn. Phía sau vẫn luôn là Lâm Quân Trạch khuyên bảo bà.

“Mẹ, bác sĩn Trần cũng đã nói rằng hiện tại vấn đề của mẹ không lớn, chúng ta chỉ cần làm cuộc phẫu thuật nho nhỏ là được. Không có việc gì.”

“Lão tứ này, con nói có phải mấy năm nay ông trời nhìn thấy cuộc sống của mẹ tốt quá cho nên mới muốn mang mẹ đi nhanh như vậy hay không?”

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mấy năm nữa bọn Đại Bảo và Hạo Đình tốt nghiệp, mẹ còn phải bế chắt nội nữa mà.” Mấy anh em đều ở bên cạnh an ủi.

Bác sĩ thấy cả nhà đều đang an ủi bệnh nhân mình cũng không có việc gì nữa cho nên cầm dụng cụ của mình nhỏ giọng chào rồi đi ra ngoài.

Mấy người an ủi một hồi mẹ lâm mới giải sầu được một chút.

Hiển nhiên chuyện này không thể giấu được cho nên vẫn nói với mẹ Lâm là tốt nhất, hơn nữa cái tâm tình này còn có con trai như bọn họ ở đây tin tưởng rằng mẹ Lâm sẽ nhanh chóng lạc quan lên.

Vừa vặn khi bọn Đại Bảo tới bệnh viện thì mấy người Lâm Quân Trạch đang chuẩn bị đi tới văn phòng bác sĩ tìm hiểu thời gian cụ thể để giải phẫu, trong phòng bệnh để cho mấy anh em Đại Bảo chăm sóc.

Nơi này có mỗi Nhị Bảo có tính cách tương đối rộng rãi, cũng biết nói chuyện nhất, không bao lâu đã dỗ cho mẹ Lâm cười ha ha.

“Ai trời ơi, Nhị Bảo nhà chúng ta, nhiều năm như vậy rồi vẫn không thay đổi một chút nào cả.” Mẹ Lâm xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt mình, vẻ mặt cảm khái nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-dem-theo-vat-tu-lam-giau-nuoi-con/chuong-1027.html.]

“Đương nhiên, bà nội, cháu nói bà nghe, về sau nếu như cháu sinh con chắc là sẽ giống cháu, đến lúc đó mẹ cháu bận rộn làm việc thì đứa bé đó còn cần cụ nội như bà chăm sóc nữa đó.”

“Ôi, vậy hóa ra tốt, đến lúc đó cháu cứ yên tâm giao con cho bà.” Mẹ Lâm không nhịn được nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này, thậm chí đã bắt đầu khao khát nó.

Lâm Hạo Đình và Đại Bảo liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cố tín hiệu riêng, còn may mang theo cái đứa miệng lưỡi dẻo quẹo như Nhị Bảo. Nếu không hai người nói ba câu không có câu nào chọc cười không khéo mẹ Lâm càng thêm hậm hực.

Bác Sĩ xác định hiện tại các hạng kiểm tra chưa có vấn đề gì lớn nhưng xác định phải cần bác sĩ mổ chính về mới phẫu thuật được.

“Nếu như nhanh một tuần là được, một tuần này mọi người chỉ cần duy trì uống thuốc sau đó đảm bảo dinh dưỡng và cảm xúc của người bệnh, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi.”

“Được, vậy phiền toái cho bác sĩ Trần rồi.”

Mọi người cảm ơn bác sĩ, hiện tại cũng coi như trong cái rủi có cái may. Chỉ cần phẫu thuật phòng ngừa sau này tế bào ung thư tiếp tục khuếch tán thì không có vấn đề nhiều lắm.

Mấy người đi về phòng bệnh, mấy bà cháu trong phòng đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Đại Bảo không nói lời nào nhưng cũng chia sẻ những thứ thú vị mình gặp trong trường, còn có Lâm Hạo Đình, còn lại là nói cái gì mà lúc đi học thầy giáo lấy chuột bạch cho bọn họ thí nghiệm, con chuột kia chạy mất nên toàn bộ tòa nhà toàn là tiếng thét chói tai.

Mẹ Lâm nghe cũng mê. Nhìn thấy mọi người trở về cũng cười ha ha chia sẻ với bọn họ.

DTV

Trọng lúc nhất thời bầu không khí trong phòng bệnh rất tốt, nhưng mà buổi tối Lâm Quân Trạch vẫn bị đuổi về. Dù sao cũng vừa mới ngồi xe lửa về nhà, sao có thể để anh ở lại bệnh viện chăm sóc được.

Loading...