Xuyên Không - Ta Cải Nam - Làm Giàu Nơi Kinh Thành - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-11-26 14:39:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Đường tới Tây Nhị Hồ Đồng, quả nhiên nơi đây một vài hiệu sách lớn nhỏ. Bên ngoài những hiệu sách cũng dán vài thông báo nhỏ, ví dụ như nhận chép thuê văn thư liên quan đến quan , thượng thư tấu chương, văn thư khoa cử, khế ước, vân vân.
Tô Đường tìm một tiệm vị trí tương đối hẻo lánh, theo quan niệm của nàng, vị trí kém một chút thì việc ăn cũng kém một chút, đồng thời, giá cả đưa cũng sẽ thấp hơn một chút.
Tô Đường bước một tiệm nhỏ tên là “Ẩn Khê Thư Phố”, nó sâu nhất trong ngõ hẻm, mặt tiền lớn, trông vẻ lạnh lẽo vắng vẻ.
Tô Đường tiệm, thấy bên trong đang một thanh niên, tuổi tác dường như tương đương với Bạch Thiếu Khanh, chỉ là gầy gò hơn Bạch Thiếu Khanh. Có lẽ vì quanh năm ít thấy ánh mặt trời nên da dẻ trắng, trắng đến mức thể thấy những mạch m.á.u màu xanh da.
“Khách quan nhu cầu gì?” Chàng thư sinh dậy đón khách.
Tô Đường mỉm : “Ta một vài thứ tìm chép thuê.”
“Khách quan quả là tìm đúng , chép đồ nhanh . Một ngày thể chép vạn chữ.”
“Ồ? Vậy xin ngươi hãy đưa thứ chép cho xem thử.” Tô Đường nghĩ, ít nhất cũng nghiệm thu. Mặc dù nàng rằng ở triều đại , phàm là chữ đều hơn nàng, nhưng giữa cái với cái vẫn sự khác biệt. Bát Diện Hiên của nàng thu phí cao, thì vật phẩm đưa cũng đẳng cấp.
Lúc , nàng chợt nhớ đến Lý Thụy, chữ của Lý Thụy quả thực , nhưng với phận Kinh thành thủ phú của , đời nào đến chép sách thuê.
Chàng thư sinh tùy tiện lấy một tờ khế ước và một cuộn kinh văn từ án thư. Tô Đường thấy, chữ quả nhiên tồi. Chữ Khải nhỏ, chỉnh tề, linh động, kích thước đều đặn cứ như in .
“Lão bản quý tính?”
“Miễn quý, họ Trương, Trương Xuân Sinh.”
“Trương lão bản, vài thứ cần chép, chỗ ngươi thu phí thế nào?”
“Ngài cứ nội dung cần chép cho .” Trương Xuân Sinh vẻ đang cần nhận việc, hề vội vàng đưa giá cả, mà xem đơn hàng của Tô Đường mới tính.
Tô Đường kể chi tiết yêu cầu của cho Trương Xuân Sinh . Trương Xuân Sinh xong, với Tô Đường: “Việc của ngài quá phức tạp. Tuy nhiên, đây là đầu tiên nhận loại đơn hàng . Hai trăm tờ truyền đơn, mỗi loại sổ nhỏ năm mươi bản, đại khái cần mười ngày, ngài chi trả một lạng bạc nhé.”
“Một lạng?” Tô Đường thấy việc kiếm một lạng bạc trong mười ngày nhiều. Toàn bộ gia tài trong túi nàng cũng chỉ còn hai lạng bạc.
“Nếu ngài thấy đắt, thể tự chuẩn giấy, phí sẽ giảm nhiều. Tuy nhiên, giấy hỏng cũng do ngài chịu trách nhiệm.” Trương Xuân Sinh đưa một phương án khác.
“Giấy hỏng?” Tô Đường chợt hiểu , chép tay, khó tránh khỏi sai sót, sai thì đành bỏ . Nói cho cùng, việc chép thuê cũng là một công việc tỉ mỉ và vất vả. Nàng thêm nữa, mà đáp với Trương Xuân Sinh: “Được, cứ một lạng bạc , ngươi bao trọn hết, rành chuyện mua giấy. Nếu chép , , chúng thể xây dựng quan hệ ăn lâu dài.”
“Xin công t.ử cứ yên tâm, Trương mỗ nhất định sẽ dốc hết sức . Ta tướng mạo công tử, quả là phúc, việc ăn nhất định sẽ phong sinh thủy khởi, hưng thịnh phát đạt.” Không ngờ, Trương Xuân Sinh còn một mặt khéo léo nịnh nọt như thế.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tô Đường khỏi trò chuyện phiếm với : “Lão bản mở hiệu sách ở đây bao lâu ?”
“Ba năm.”
“Vậy cũng coi là tiệm lâu đời .”
“Không còn cách nào khác, sách mà, đạt công danh, chỉ thể những việc chép thuê như thế để mưu sinh.”
“Nếu, là nếu, việc ăn của khá khẩm, cần thuê riêng một chép thuê, ngươi nhận chuyên sính (thuê độc quyền) ? Tức là ngươi nhận việc của khác nữa, việc gì thì bất cứ lúc nào cũng gọi ngươi .”
“Nếu giá cả hợp lý, đương nhiên thể suy xét.”
“Vậy ngươi thấy bao nhiêu tiền một tháng là thích hợp?”
“Không thấp hơn hai lạng bạc.”
“Nếu ngươi chuyên sính, bao ăn bao ở, ngươi cũng cần lo lắng chuyện trả tiền thuê nhà, mỗi tháng chắc chắn thu nhập cố định, ngươi tự mở tiệm ở đây, chắc mỗi tháng kiếm hai lạng bạc ròng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-cai-nam-lam-giau-noi-kinh-thanh/chuong-42.html.]
“Việc ăn tuy định, nhưng tự do.” Trương Xuân Sinh quả là thành thật.
“Haha.” Tô Đường bật . Đừng thấy Trương Xuân Sinh là thư sinh yếu ớt, giờ là một kinh doanh : “Nói cũng . Vừa nãy chỉ là tiện miệng chuyện phiếm với ngươi thôi, nếu thực sự phát đạt, sẽ chuyện giá cả với ngươi , đảm bảo khiến ngươi hài lòng.”
“Tốt, chúc công t.ử sớm ngày hưng thịnh phát đạt.”
Hai hẹn ước, ba ngày sẽ lấy truyền đơn, năm ngày lấy một phần sổ nhỏ giáo trình, mười ngày chép xong bộ.
Tô Đường bước khỏi Tây Nhị Hồ Đồng, trời xế chiều.
Ánh hoàng hôn phủ lên bộ con phố một lớp vàng rực rỡ, khiến thứ trở nên sống động hơn. Tô Đường xem như thành tất cả công tác chuẩn khi chính thức khai trương. Nàng bước chân nhẹ nhàng trong ánh chiều tà, vô thức ngân nga bài hát đó: Cơn gió tối thoáng qua vài khung cảnh ngày xưa, lướt nhanh xoay tròn còn thấy nữa ? Có một với một trong trẻo bước đến trong ánh sáng rực rỡ, bên cạnh thật nhiều , nhưng thế gian im lìm một tiếng động.
“Công tử, phía một , thấy giống Đường Tiểu Ngũ.” Thái Cửu phía xe ngựa, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc ở cách đó xa, đó chẳng là Đường Tiểu Ngũ ?
Lý Thụy thấy ba chữ “Đường Tiểu Ngũ”, lòng chợt chấn động, vén rèm cửa sổ lên, quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đó, chính là , Đường Tiểu Ngũ. Hắn mặc trang phục thường nhật đỗi bình thường, mới bảy tám phần, nhưng mặc trông sạch sẽ, thanh thoát.
Hắn bước nhanh chậm, miệng hình như còn lẩm nhẩm điều gì đó, thỉnh thoảng xoay một vòng, bước chân nhẹ nhàng, trông vẻ tâm trạng .
Đường Tiểu Ngũ, từng tuyên bố sẽ đấu một trận cao thấp với Lăng Lung Các, những ngày biến mất rốt cuộc gì?
Có tin tức thông báo, đến vài thương hiệu để nhập hàng, nhưng đều từ chối, liệu sẽ chịu bỏ qua ư?
Lý Thụy buông rèm xuống, chuẩn mặc kệ, Đường Tiểu Ngũ chẳng qua chỉ là một bình thường, đáng để hao tâm tổn trí, tuy nhiên, như quỷ thần xui khiến, thốt hai chữ: “Dừng xe.”
Lý Thụy xuống xe, Thái Cửu gọi một tiếng “Công tử”. Lý Thụy hiệu bảo đừng quản, Thái Cửu xe chờ tại chỗ.
Lý Thụy chậm rãi bước tới đón: “Đường Tiểu Ngũ, Đường chưởng quỹ, gần đây sống chứ hả!”
Tô Đường mơ cũng ngờ ngẫu nhiên gặp Lý Thụy phố. Hắn từ chui ? Bỗng nhiên, nàng thấy chiếc xe ngựa ở đằng xa và Thái Cửu xe, lập tức hiểu .
“Lý công t.ử khỏe. Ta gần đây vẫn .” Tô Đường hề tỏ khiêm nhường kiêu ngạo.
“Việc ăn bắt đầu ?”
“Ai, đừng nhắc tới nữa, vẫn bắt tay .” Tô Đường qua loa cho xong. Nàng dám nhắc đến chuyện ăn nữa. Hắn thể độc quyền kênh nhập hàng của Kinh thành, nàng sợ giở trò lưng, khiến nàng thể gì. Phải kín đáo, kín đáo, nhận rõ tình thế, bao giờ đối đầu trực diện với nữa.
“Muốn vững ở Kinh thành, dễ dàng như ngươi tưởng . Tuy nhiên, nếu ngươi chịu tự kiểm điểm và xin , cánh cửa Lăng Lung Các vẫn thể rộng mở với ngươi.” Lý Thụy đưa cho Tô Đường một con đường sống. Cho dù thế nào nữa, tuy hành động của tên Đường Tiểu Ngũ đáng ghét, nhưng vẫn coi là một nhân tài. Lý Thụy quý trọng nhân tài, sẵn lòng cho Đường Tiểu Ngũ thêm cơ hội, Đường Tiểu Ngũ dù nhảy nhót đến mấy, cũng gây mối đe dọa gì cho .
“Tạ ơn ý của Lý lão bản. Ta cần chăm sóc, cũng những việc , cho nên, vẫn sống cuộc đời tự do tự tại.” Tô Đường nghĩ đến cuộc trò chuyện với thư sinh họ Trương, chẳng cũng cho rằng việc tự mở hiệu sách tuy thu nhập định nhưng tự do hơn .
“Tốt, suy nghĩ, sẽ chờ xem.”
Lý Thụy tiêu sái xoay . Hắn xe, Thái Cửu khỏi hỏi: “Công tử, Đường Tiểu Ngũ hiện tại đang bận rộn gì ạ?”
“Không rõ.”
“Công t.ử thể chủ động xuống xe chào hỏi , xem , thật sự là đối xử với bằng con mắt khác. mà, Đường Tiểu Ngũ quả thực kỳ lạ, những ngày , việc ăn của Lăng Lung Các hơn nhiều. Khoảng thời gian rời , việc kinh doanh suy giảm thẳng . Kế toán Lưu với là sụt giảm nhiều, đặc biệt là khách nữ, giảm gần một nửa. Chẳng lẽ tất cả đều vì ?” Thái Cửu tuy là luyện võ, nhưng vì mấy ngày nay Tiết chưởng quỹ mang bệnh , buộc dành nhiều thời gian hơn để trông nom cửa tiệm.
Lý Thụy vốn dĩ tâm trạng còn khá bình tĩnh, nhưng Thái Cửu khách nữ giảm một nửa, lập tức nổi giận trong lòng. Nếu Đường Tiểu Ngũ cố ý diễn trò mặt Kim Hoa Phu nhân, đến nỗi bây giờ khách nữ giảm một nửa ?
Mặc dù căn bản bận tâm đến mất mắt, rằng, khách của Lăng Lung Các, hôm nay đến, ngày mai đến, ngày cũng đến, bởi vì nhiều món đồ là hàng độc quyền, nơi khác . Chỉ là, hiện tại, e rằng trong dân gian đang lời đồn đại . Khoảng thời gian , ngay cả Kim Hoa Phu nhân cũng xuất hiện nữa.
Nghĩ đến thôi khiến tức giận, tên Đường Tiểu Ngũ đáng c.h.ế.t, thì cứ như chuyện gì, còn , cho rối loạn trận cước.
“Câm miệng. Lo việc của ngươi . Còn mau ?” Giọng Lý Thụy lạnh lẽo, Thái Cửu vội vã hiệu cho phu xe khởi động xe ngựa.