Xuyên Không - Ta Cải Nam - Làm Giàu Nơi Kinh Thành - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-11-24 23:11:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Đường, Liên Nhi và Bạch Thiếu Khanh cùng bước Linh Lung Các, cả ba đều choáng ngợp những đồ vật bày biện lộng lẫy, muôn màu muôn vẻ bên trong.

 

Đặc biệt là Liên Nhi, nàng mở to mắt, há hốc miệng, siết chặt lấy tay áo Tô Đường.

 

Tầng một của Linh Lung Các chia ba khu: một khu là trang phục, một khu là trang sức, và khu còn là đồ chơi quý hiếm, ngọc khí. Những bộ trang phục đều bằng lụa là gấm vóc, kiểu dáng đa dạng; trang sức cũng đủ loại, hoa cả mắt. Sau khi những món trang sức ở đây, so sánh với mẫu mã trong tiệm mà mới đặt cọc mua hôm nay, Tô Đường chỉ thể dùng một chữ để hình dung: hủ lậu, tầm thường. Còn về những cổ vật như châu báu, ngọc khí, Tô Đường nghĩ, hầu hết dường như nàng từng thấy trong bảo tàng .

 

Có ba năm là các phu nhân hoặc tiểu thư đang xem hàng, cũng vài nam t.ử mặc hoa phục đang ngắm nghía đồ trang sức ngọc khí.

 

Nơi đông khách, hàng hóa trong tiệm cũng vô cùng cao cấp. Tô Đường nghĩ đến hai chữ “xa xỉ phẩm”. Thảo nào vẻ ngoài Linh Lung Các trông bất phàm, đồ vật bên trong càng chê . Đối với một xuyên như nàng mà , đây cũng là điều mới lạ vô cùng.

 

Ba xem, một tiểu nhị tiến lên đón.

 

“Ba vị khách quan ưng thứ gì ?” Tiểu nhị trẻ, tướng mạo thanh tú, ăn lễ độ, dễ chịu. Vừa huấn luyện chuyên nghiệp.

 

Ba Tô Đường trong túi bạc nhiều, dám tiêu xài bừa bãi, chỉ đành qua loa đáp: “Cứ xem , ưng ý sẽ mua.”

 

“Vâng. Ta sẽ ở đây chờ, là Vương Tiểu Nhị, ngài cần gì cứ gọi .” Tiểu nhị tên Vương Tiểu Nhị lui sang một bên. Tô Đường thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ họ khả năng mua hàng, đuổi họ ngoài.

 

Vừa , Tô Đường thấy bên trái một cầu thang dẫn lên tầng hai, Tô Đường lên xem thử. Nàng đặt một chân lên bậc thang đầu tiên, Vương Tiểu Nhị lúc nãy lập tức tới, giơ tay động tác ngăn : “Ba vị khách quan, lầu chỉ dành cho quý khách, ba vị Quý Khách Bài ạ?”

 

“Quý Khách Bài gì cơ?” Tô Đường hiếu kỳ hỏi.

 

Vương Tiểu Nhị mỉm nhẹ nhàng: “Xem khách quan vẫn rõ quy củ của Linh Lung Các chúng . Muốn lên lầu hai, nhất định Ngân Bài do cửa tiệm chúng phát hành; nếu lên lầu ba, thì Kim Bài do cửa tiệm chúng phát hành.”

 

Tô Đường hiểu , lầu là khu mua sắm VIP, hơn nữa còn phân cấp bậc.

 

Nàng vốn là thích tìm hiểu rõ chuyện, nàng tiếp tục hỏi: “Làm mới thể Ngân Bài và Kim Bài của quý tiệm?”

 

“Ở Linh Lung Các tiêu dùng một trăm lạng bạc mỗi tháng, hoặc tiêu dùng hai trăm lạng bạc một , sẽ nhận Ngân Bài; tiêu dùng năm trăm lạng bạc mỗi tháng hoặc tiêu dùng một ngàn lạng bạc một , sẽ nhận Kim Bài của tiệm chúng .” Vương Tiểu Nhị nhiệt tình giới thiệu với Tô Đường và hai bạn. Là một tiểu nhị thâm niên, sớm ba vị giống công t.ử nhà giàu, nhưng dù cũng huấn luyện bài bản, sẽ dễ dàng khinh thường bất kỳ vị khách nào đến tiệm. Đặc biệt là Chưởng quầy thần quỷ , dám bất kỳ sự lơ là nào, kẻo đ.á.n.h mất công việc khó khăn lắm mới .

 

Đang chuyện, một vị phu nhân phong thái ung dung hoa quý từ lầu bước xuống, một tiểu nhị khác một tay đỡ phu nhân, một tay xách một hộp gấm, xem đại khách mua sắm thỏa thích lầu. Vị phu nhân quét mắt Tô Đường và những khác một cái, đó đảo mắt, quăng cho ba bọn họ một cái nguýt dài, dáng vẻ cao cao tại thượng.

 

Tô Đường còn tìm hiểu thêm chi tiết về Linh Lung Các, nhưng Bạch Thiếu Khanh bên cạnh kéo Tô Đường ngay, cưỡng ép lôi nàng khỏi Linh Lung Các.

 

“Bạch , kéo gì?” Tô Đường Bạch Thiếu Khanh lôi ngoài, nàng chút bực bội hất tay . Chỉ trong chốc lát , cổ tay Tô Đường bóp đỏ.

 

Bạch Thiếu Khanh bực dọc : “Ngươi thấy tiểu nhị đó là nơi mà thứ dân bình thường như chúng thể ở ? Người thể mua đồ ở đó, nhất định là phi phú tức quý. Tiêu dùng một trăm lạng mỗi tháng? Lương bổng một năm của một quan địa phương còn tới một trăm lạng nữa.”

 

“Thế thì tại vẫn nhiều quan? Bạch chẳng cũng đang cố gắng thi cử lấy công danh ?” Tô Đường cãi Bạch Thiếu Khanh. Bổng lộc minh bạch cao, còn mặt tối thì ? cha nàng c.h.ế.t như thế nào? Nơi tiêu xài cao như , chừng, chính là nơi chứa đựng những điều nhơ nhuốc.

 

“Đó đều là bọn tham quan ô . Ta là vì thanh quan, vì nước dốc sức, vì dân mưu phúc lợi.” Bạch Thiếu Khanh đỏ mặt biện minh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-cai-nam-lam-giau-noi-kinh-thanh/chuong-10.html.]

 

Tô Đường mỉm với Bạch Thiếu Khanh. Chỉ vì lý tưởng đó của , nàng cũng trách nữa.

 

Sau khi ba rời khỏi Linh Lung Các, họ tiếp tục thẳng.

 

Dù màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của Kinh thành vẫn vô cùng phồn hoa. Xe cộ như nước chảy, qua tấp nập, các cửa tiệm đều mở cửa, đặc biệt là các quán ăn vô cùng đông đúc.

 

Tô Đường cũng thấy vài cửa tiệm trang sức tương tự như tiệm nàng định mua, đồ đạc bên trong chẳng khác gì tiệm của nàng, những cửa tiệm lạnh lẽo và u ám đối lập với sự rực rỡ lộng lẫy của Linh Lung Các.

 

Cùng ở Kinh thành, sự khác biệt lớn đến .

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Tô Đường khỏi cảm thán: “Xem Linh Lung Các là nơi buôn bán nhất ở Kinh thành, hơn nữa, thể sánh kịp.”

 

“Nói thật, những thứ bên trong đó, đều từng thấy qua, mới lạ, độc đáo, đặc sắc. Đương nhiên, là một nghèo, nhưng cũng khắp nơi, trải qua ít chuyện, Linh Lung Các , quả thực mang cảm giác là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.” Bạch Thiếu Khanh đồng tình với quan điểm của Tô Đường.

 

Tô Đường chút lo lắng: “Hàng hóa trong tiệm của chúng , chỉ thể bán cho dân thường, kiếm bao nhiêu tiền, một tháng e rằng cũng tiêu thụ là bao. Chỉ bạc của kẻ giàu mới dễ kiếm chớ.” Từ xưa đến nay, đặc điểm kinh doanh dường như đều tương đồng.

 

“Vậy ? Chúng còn nên mua tiệm đó ? Nếu mua, bạc cũng gần như dùng hết .” Liên Nhi Tô Đường , nàng, từng kinh doanh bao giờ, vội vàng lo lắng.

 

Tô Đường vỗ vai nàng: “Đừng lo, đây. Đương nhiên là mua . Có mặt bằng, chúng sẽ nơi đặt chân, lòng sẽ an hơn. Vị trí đó tệ, còn về việc kinh doanh thế nào, cứ từ từ nghĩ cách, nhất định sẽ giải pháp.”

 

Dù trong lòng cũng chút chắc chắn nào, nhưng Tô Đường vẫn giả vờ bình tĩnh để an ủi Liên Nhi và Bạch Thiếu Khanh. Hai họ, một là tiểu cô nương thường ngày chỉ quanh quẩn trong khuê phòng, từng thấy đời, một là sĩ t.ử nghèo một phân tiền. Chỉ nàng bình tĩnh ứng phó, tiểu đoàn thể mới thể an định, đoàn kết.

 

“Công t.ử nghĩ kế sách gì ?” Vì những trải nghiệm đường đến Kinh thành, Liên Nhi mười phần tin tưởng Tô Đường. Bởi vì nàng thể dùng ít bạc mà xoay sở thành công, tiền cứ thế cuộn càng lúc càng nhiều. Không chỉ thể ăn ngon ở suốt chặng đường đến Kinh thành, mà còn thể mua một cửa tiệm, từ đó ba nơi đặt chân. Nàng tin rằng Tô Đường thể quản lý cửa tiệm nhỏ .

 

“Ta nghĩ, chúng kiếm tiền, thể chỉ bán những món trang sức hiện trong tiệm. Chúng đặc sắc, cũng mắt.”

 

“Vậy chúng bán cái gì?” Liên Nhi hỏi.

 

“Ta nguồn hàng của Linh Lung Các ở .” Tô Đường nghĩ đến bí quyết kinh doanh của nàng, tìm nguồn hàng , kết hợp với ý niệm kinh doanh hiện đại của nàng, nàng tin kinh doanh hơn Linh Lung Các. Linh Lung Các tuy hùng vĩ khí phái, nhưng theo Tô Đường thấy, Linh Lung Các dù hàng hóa , căn bản thủ đoạn xúc tiến buôn bán nào. Nếu nguồn hàng tương đương, cho dù mặt bằng như , Tô Đường tin rằng nàng vẫn dám gây chiến với Linh Lung Các.

 

“Nguồn hàng? Tiểu nhị chắc chắn sẽ cho ngươi ?” Bạch Thiếu Khanh tuy là thư sinh, nhưng đến mức sách đến đần độn.

 

“Đương nhiên là . Việc dựa chính chúng nghĩ cách thôi. Ngày mai khi ký hợp đồng, chuẩn đến đây một nữa. Thôi , vấn đề về sẽ nghĩ kỹ hơn, giờ thì, chúng nên tìm một nơi ăn uống thỏa thích ? Trải nghiệm thử tiệm ăn đêm mở thông suốt của Kinh thành chứ?” Tô Đường đề nghị.

 

“Lại ăn nữa ? Công tử, chúng nên tiết kiệm một chút chứ?” Liên Nhi nhắc nhở.

 

“Không , bạc là do kiếm , do tiết kiệm mà . Đêm nay, chúng ăn một bữa khuya thật ngon, ngày mai, cố gắng việc kiếm tiền.” Tô Đường , sải bước thẳng một tiệm ăn tên “Đông Lai Thuận”.

 

Bạch Thiếu Khanh là một ham ăn, đương nhiên hai lời liền theo Tô Đường, còn nháy mắt với Liên Nhi. Liên Nhi, giữ tiền, chỉ đành thở dài theo hai họ.

 

 

Loading...