“Mọi tới đây là chuyện gì ?” Tuy rằng thể đoán đại khái, như Từ Sơn Tùng vẫn hỏi.
Anh ở bàn việc, đang bản kế hoạch của nhà máy, tỷ như là quét dọn vệ sinh, đặt mua đồ cúng, mua sắm thiết ,.....Liệt kê cũng hề ít.
“Không việc gì, vợ chồng hai mở xưởng quần áo cho nên tò mò đến xem là sự thật .” Ngô Quế Phương , hỏi Kiều Hoa, “Chị hỏi một chút, nhà máy của hai , tuyển bao nhiêu ?”
Nhìn Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa , “Công nhân bình thường tạm thời tuyển 20 , những cương vị khác đòi hỏi cao hơn, cho nên…”
“Hiện tại công nhân bình thường nhiều ít?” Ngô Quế Phương gấp chờ nổi hỏi.
Kiều Hoa đáp, “Còn quyết định, nhiều tới xin, hiện tại vẫn còn đang sàng lọc.”
“Nga, xem …” Sắc mặt Ngô Quế Phương khó xử, cùng mấy thím , đột nhiên nữa.
Kiều Hoa hỏi, “Làm ? Chẳng lẽ cũng tới xin việc?”
Bị đoán trúng, dứt khoát cho rõ ràng.
Trương Hồng Yến thở dài, về phía vợ chồng Từ Sơn Tùng, “Haizz! Cũng tính, chúng già , tay chân nhanh nhẹn cũng thể trong xưởng, chính là….”
Trước đây công việc quen , bây giờ , thím Trần chút quen.
Tạm dừng thật lâu, Kiều Hoa buồn bực, “Làm , thẳng .”
Trương Hồng Yến , giữ c.h.ặ.t t.a.y cô vuốt ve, thiết hỏi: “Kiều Hoa a, thím chính là hỏi, cháu mở xưởng nhà máy , tiểu xưởng bên do Quế Phương quản lý còn mở ?”
Ngô Quế Phương vội vàng tiến lên, tiếp: “ , Kiều Hoa, em mở xưởng mở tiểu xưởng nữa ? Chúng ở nhà chỉ lo việc bếp núc, thật vất vả mới tìm một công việc tự do nhẹ nhàng, thu nhập cũng tệ, cho nên chúng luyến tiếc a….”
Làm hai năm, Ngô Quế Phương tiết kiệm ít tiền, tầm đó hơn một ngàn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-422.html.]
Thì là vì chuyện , hai vợ chồng Kiều Hoa sớm tính toán.
Quay đầu Từ Sơn Tùng, cô, gật gật, lúc Kiều Hoa mới , đem kế hoạch cho .
“Kỳ thật vấn đề với Từ Sơn Tùng thảo luận qua, tiểu xưởng tạm thời dừng, nhưng sẽ dùng nhiều như . Tạm thời chỉ lấy trong nội viện, những khác ở ngoại viện và mấy ở trong đại tạp viện, thì Quế Phương cùng thím Trần và thím Điền chọn giúp bốn năm gì đó. Không máy may chọn, hiệu suất thấp chọn, chất lượng thủ công thấp chọn…..Hơn nữa ~”
Nói xong, tạm dừng hai giây, thái độ bỗng nhiên nghiêm túc, “Cũng cần tập trung lượng, thứ cần chính là chất lượng.”
“Chất lượng?” Mọi , lập tức đảm bảo, “Chất lượng nhất định là nhất, tuyệt đối sẽ chuyện cắt xén nguyên liệu!”
Ăn chặn nguyên vật liệu là loại chuyện đức, Kiều Hoa đối với bọn họ , bọn họ còn điều mà ăn bớt nguyên liệu của !
“ Ân, khi Tử Tinh Đình mở rộng, sẽ khai trương một cửa hàng chính thức, sẽ chọn một vài mẫu đặc biệt hàng thiết kế, giá cả gấp mười thị trường.”
Lời còn hết, nhịn hút một ngụm khí lạnh.
“Gấp mười ?! Kiều Hoa a, cô, quần áo đó của cô tầm 80 đồng một mẫu ? Gấp mười , chẳng là….Trời ơi, tám trăm?!”
Ở năm 85, mua sắm cần tới tám trăm, chỉ cần bốn, năm trăm là đủ .
‘ Ân.” Kiều Hoa gật đầu giải thích, “Tin , về xã hội sẽ phát triển, tiền sẽ càng ngày càng nhiều, tám trăm đồng một bộ quần áo là gì, tám ngàn, tám vạn vẫn mua. Chúng cứ từ từ, từng bước một, nếu vận khí chừng thể bán bộ quần áo tám vạn.”
“Tê ~”
Tám trăm đồng một bộ quần áo, tin. Tám vạn? Thôi , ở đây trừ bỏ Từ Sơn Tùng tin vợ thì những khác đều tin, cho rằng Kiều Hoa giỡn.
Bất quá mặc kệ như thế nào, chỉ cần tiểu xưởng đóng cửa là , bọn họ đều cao hứng.
“Nói như , chúng vẫn thể giống như , tới đây lấy nguyên liệu thêm một công việc nữa.”
“ , vẫn như cũ.”