Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 404
Cập nhật lúc: 2024-06-20 09:24:50
Lượt xem: 137
Đầu tháng tám, không khí bên ngoài ngày càng nóng, mặt đất không ngừng tỏa nhiệt, người đi bộ trên đường rất nhanh bị thiêu cháy.
Cơ thể Kiều Hoa đã ổn định, cô không hề quá mập cũng như quá gầy, cũng không còn triệu chứng nôn nghén, nhưng lại có rất nhiều vấn đề khác xuất hiện.
Chẳng hạn như việc mỗi đêm cô muốn đi vệ sinh, đi xong thì không thể ngủ lại, có đôi khi cô thức tới năm, sáu giờ sáng mới ngủ được.
Mệt nhất là cơ thể nặng nề hơn trước, nằm lâu thì đau xương cốt, đứng dậy thì bụng đâu, mặc kệ là ngồi hay nằm thì đều không thoải mái.
Dưới tình huống như vậy, Từ Sơn Tùng quyết định nghỉ ở bán trước một tháng để an tâm ở nhà chăm sóc vợ.
Buổi tối hôm nay, vừa mới cơm nước xong, sau khi đi dạo hai mươi phút, Kiều Hoa nói đói bụng, muốn ăn mì sợi.
Nấu xong mì sợi, không biết sao cô lại ôm bát mì khóc, nói: “Muốn ăn hamburger, gà rán, khoai tây chiên, còn có kem, coca coca….. Ô ô ô ~ Sơn Tùng, con khi nào mới ra a, em chịu hết nổi rồi….”
Aizzz ~ Anh cũng muốn biết, rốt cuộc khi nào đứa bé mới chịu ra.
Lấy khăn tay lau nước mắt cho cô, ôm vào ngực, an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, không phải nói tháng này sẽ sinh thôi. Nhanh lắm, qua hai ngày nữa chúng ta vào bệnh viện, nói không chừng…..”
“A…..”
Còn chưa nói hết, Kiều Hoa đã khó chịu che bụng lại, cuộn tròn trong lòng n.g.ự.c anh.
“Làm sao? Em bị sao? Chuột rút chỗ nào?” Từ Sơn Tùng cho rằng cô bị rút gân.
“Đau ~ Tê ~ Đau quá ~” Nhưng mà biểu cảm của Kiều Hoa hoàn toàn không giống như bị chuột rút đơn giản.
Bên kia Kiều Minh đang xem TV đến mê mẩn bị âm thanh quấy nhiễu, cậu nhóc nhanh chân chạy tới nắm lấy tay Kiều Hoa, “Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ lại bị đau sao? Để con mát xa cho mẹ.”
Cậu nhóc gấp không chờ nỗi mà ấn tay ấn chân cho cô, nhưng mà lần này không giống như mấy lần trước.
“Sơn Tùng, em, em cảm thấy, hình như là….hình như là sắp sinh…..”
Từ Sơn Tùng nghe vậy gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, đang muốn bế vợ lên, nhưng một bàn tay ngăn động tác của anh lại.
“Từ từ, hình như….hình như em không còn đâu nữa.”
Kiều Hoa vừa nói xong, anh khẩn trương vén bụng Kiều Hoa lên cẩn thận quan sát.
Hai phút sau —
“Aizzz? Thật sự, không đau nữa.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, lại không có gì xảy ra.
Đứa nhỏ này! Cũng thật biết cách hành hạ ba mẹ nó!
Nếu là một bé nam! Sau khi ra đời, Từ Sơn Tùng nhất định đánh m.ô.n.g con trai nhỏ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-404.html.]
Nếu là bé gái, hiểu chuyện thì không sao, không hiểu chuyện cũng sẽ đánh mông!
Buổi tối hôm qua bé con đã quấy như vậy, tờ mờ sáng hôm sau bụng Kiều Hoa lại có động tĩnh, bé con “không phụ sự mong đợi của mọi người” mà tiếp tục quấy ba mẹ mình.
Lần này là thật sự, không phải là dấu hiệu giả, cơn đau làm cho Kiều Hoa mơ hồ tỉnh lại, cắn chặt môi, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Hải….Sơn Tùng…..tỉnh tỉnh tỉnh, đau quá, em đau quá….”
Từ Sơn Tùng giật mình tỉnh dậy, không kịp định hình, theo phản ứng có điều kiện lập tức nhảy xuống giường, dựa theo những thao tác đã tập luyện đã tiến hành chuẩn bị.
Mang tay nải đã chuẩn bị tốt, lại gom nệm giường, lại cầm theo đồ ăn, trước tiên dọn xuống nhà để cố định trên xe trước, sau đó lại dẫn Kiều Hoa xuống.
Một khắc cũng không dám chậm trễ, mau chóng chạy tới bệnh viện khu Nam Hồ gần nhất.
“Minh Minh, con lên nhà chờ nha, chờ mẹ sinh em gái xong ba ba về đón con.” Quay đầu lại dặn dò Kiều Minh đang chạy xuống lầu.
Cậu nhóc thất thố, sững sờ đứng đó nắm ngón tay, trên mặt đầy nước mắt, “Ba ba, con, con sợ hãi. Con, con có thể đi cùng ba mẹ hay không? Con sợ ~”
Oa một chút liền khóc, cậu nhóc chạy như điên tới, ôm chặt Kiều Hoa không buông tay.
‘Minh Minh đừng khóc, đừng khóc a.” Kiều Hoa suy yếu vươn tay ra, run rẩy lau nước mắt cho con trai.
Không thể chậm trễ thêm, Từ Sơn Tùng bất chấp tất cả, nhanh chóng phân phó, “Kia, vậy mau lên đây.”
Cậu nhóc lộc cộc trèo lên xe, ôm chặt lấy Kiều Hoa, ôm chặt cứng.
Trên đường, chỉ toàn nghe thấy tiếng Kiều Minh..
“Mẹ ơi, con sợ, Minh Minh có chút sợ.”
“Không sao cả, không có việc gì, không cần sợ.”
“Mẹ ơi, em từ đâu ra? Sinh mất bao lâu?”
Trước vấn đề này, Kiều Hoa không biết trả lời như thế nào, hoặc cũng có thể cơn đau làm cô không nói nên lời. Cô chỉ có thể di dời lực chú ý bằng cách dùng sức véo chặt đùi mình với hy vọng sẽ chia sẻ cơn đau.
Hô hấp của Kiều Hoa cũng khó khăn hơn, cô chỉ trả lời con trai hãi chữ, “Nhanh thôi.”
Kiều Hoa thống khổ như thế nào Kiều Minh đều thấy, cậu nhóc nước mắt nước mũi tèm lem, cực kỳ đau lòng, “Mẹ, về sau con không bao giờ muốn em nữa đâu, con không muốn mẹ đau, không muốn ô ô ~”
“Được, được.”
Kiều Hoa ngửa đầu lên trời, cố gắng bình ổn hô hấp.
“Mẹ, con sẽ cầu Phật tổ phù hộ cho mẹ bình an.”
“Ngoan.”
Suốt cả đường đi Kiều Minh giúp cô di dời lực chú ý nhưng không hiệu quả là mấy, chờ đến khi tới được bệnh viện, cô đã đau đến c.h.ế.t lặng.