Hai ngoại quốc đương nhiên là khách du lịch, còn Trung Quốc hiển nhiên là phiên dịch viên. Nhận thiện ý của Kiều Hoa, cô lễ phép , “Chào cô, hai vị là khách đến đây giao lưu văn hóa, hai thấy váy nhà cô cho nên hỏi giá?”
Thì là hai vị khách nước ngoài coi trọng chiếc váy mùa thu mới nhà bọn họ, đúng thật là tinh mắt.
Vừa định giới thiệu giá cả, nhưng Từ Sơn Tùng chú ý thấy hai vị khách ngoại quốc yêu thích buông tay chiếc váy, đặc biệt là liên tục sờ sờ đai lụa bên hông, trong lòng thầm đưa chủ ý.
Anh giành một bước : “Chào cô, đây là sản phẩm mới của Tử Tinh Đình chúng , nếu sợ lạnh thể phối quần leggings bên trong. Bên hông váy là thắt lưng tơ lụa đính kèm. Quần và váy tổng cộng 120 đồng, nhưng để quảng bá hình ảnh nước , giảm cho bọn họ còn 100 đồng.”
Kiều Hoa cung Lý Hồng Quân kinh ngạc về Từ Sơn Tùng, trong mắt hai tràn ngập vẻ thể tin !
Được lắm, rõ ràng váy chỉ 32 đồng, Từ Sơn Tùng trực tiếp giá gấp ba !
Đây là gạt nước ngoài giá thị trường trong nước !
Tuy rằng 100 đồng đối với dân Trung Quốc thời buổi là hai ba tháng lương, nhưng đối với nước ngoài khi đổi đồng đô la sáng đồng nhân dân thế, thì 100 đồng đối với họ chỉ là con lẻ.
mấu chốt chính là phiên dịch hiểu giá thị trường trong nước a. Vạn nhất cô với hai ngoại quốc rằng Tử Tinh Đình hố bọn họ….
Quả nhiên, ánh mắt nữ phiên dịch dừng Từ Sơn Tùng, đánh giá một lượt, cúi đầu phiên dịch với hai vị khách nước ngoài. Sau khi phiên dịch xong, hai vị khách nữ chung đầu khẽ với .
Kỳ thật cho dù bọn họ lớn tiếng thảo luận cũng vấn đề gì, dù ở đây đều hiểu – trừ bỏ Kiều Hoa.
Sau khi thương lượng mất một hai phút, hai vị khách nước ngoài gật đầu với phiên dịch, xem bọn họ chút dị nghị về giá , sảng khoái trả tiền.
Thấy thế, Từ Sơn Tùng : “Nếu tiền đô, thể giảm cho hai thêm 20%”
Cái , Kiều Hoa, Lý Hồng Quân và phiên dịch đều dừng mắt Từ Sơn Tùng.
Nữ phiên dịch viên với Từ Sơn Tùng một chút, tiện đà đem lời của cho hai khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-357.html.]
“Tốt” Nữ phiên dịch viên đầy, với Từ Sơn Tùng, “Bọn họ đồng ý dùng tiền đô để trả.”
Việc xem cái nào lời hơn chỉ trong nước mới mà khách nước ngoài cũng thích. Chính vì mà hai vợ chồng Từ Sơn Tùng đánh tâm lý .
“Hồng Quân, đóng gói.” Từ Sơn Tùng đầu với Lý Hồng Quân.
Được lắm, thì bán cho nước ngoài lời như ? Lý Hồng Quân luống cuống tay chân gói hàng , 80 đồng một váy a! Lời! Siêu Lời!
Sau đó Từ Sơn Tùng nhiệt tình giới thiệu thêm, hai ngoại quốc lựa thêm mấy bộ, ngay cả nữ phiên dịch viên cũng chống cự mà mua một bộ.
Cứ như , cửa hàng bọn họ kiếm của ba 400 đồng, quả thật là con kếch xù!
Ba , cuối cùng Lý Hồng Quân khống chế mà hưng phấn kêu lên, điên cuồng chụp bả vai của Từ Sơn Tùng.
“Sơn Tùng! vẫn luôn cho rằng là gian thương, thì mới là gian thương chính gốc a!” Một bộ quần áo kiếm 100 đồng, thật sự coi nước ngoài là bọn “ngốc nghếch lắm tiền” ?
Tuy rằng tình huống thì sai lắm…Hy vọng nhiều vị khách nước ngoài như tới nữa a!
Ba tiếp tục lắc lư dạo phố, thực mau hòa đám đông.
Thu hồi tầm mắt, Từ Sơn Tùng đưa tiền đô cho Kiều Hoa.
Kiều Hoa nhận lấy, tuy rằng cô vì Từ Sơn Tùng tiền đô, nhưng cô vẫn cúi đầu đềm.
Từ Sơn Tùng cúi đầu, liếc xéo Lý Hồng Quân, ý trong mắt càng sâu, “Bọn họ tới Trung Quốc còn lấy nhiều thứ hơn? hố bọn họ mấy trăm đồng thì ?”
“Ha ha ha ~” Lý Hồng Quân to, ngừng vỗ đùi, “Hảo luôn! Há! Há há! Hố c.h.ế.t bọn họ!”
Sau khi hố hai vị khách nước ngoài, Lý Hồng Quân giống như tiêm m.á.u gà, một mà năng suất như hai. Kiều Hoa ngừng trêu , cô chọc Lý Hồng Quân cần nghỉ tối nay mà mở bán xuyên đêm