Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-06-19 21:50:35
Lượt xem: 105
Công việc của Tiểu Chu bị mấy tên côn đồ quấy phá, cho dù mỗi lần đều có bảo vệ đuổi đi nhưng vẫn ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác, cũng chính vì thế mà cô ấy nhận không ít gièm pha, đổi lại là người khác, ai có thể mặc kệ tiếp tục ở lại làm việc?
Tóm lại Tiểu Chu không làm được, cô ấy mặt dù có năng lực nhưng không đủ kiên cường.
Dần dần Tiểu Chu trở nên hậm hực, Cao Tân không muốn thấy người mình yêu trở nên như vậy vì thế khuyên Tiểu Chu từ chức.
Phải biết rằng hiện tại Tiểu Cao không có công việc nếu Tiểu Chu từ chức, trong nhà thật sự không có thu nhập!
Không biết hai vợ chồng thương lượng thế nào, tóm lại sau khi từ chức Tiểu Chu tìm đến Kiều Hoa xin việc.
Trong lòng thổn thức không thôi, nhưng Kiều Hoa không biểu hiện ra sự thương cảm của mình.
Người trẻ tuổi, cái gì cũng cần mặt mũi, nếu không cũng không đến mức khi thấy cô liền lau khô nước mắt mỉm cười, đây không phải là dữ thể diện sao?
“Được, vậy em cầm làm đi.” Kiều Hoa đưa vải cho cô ấy, “Trước tiên em làm một kiện cho chị nhìn thử, được thì tính tiếp.”
“Dạ được, cảm ơn chị Kiều Hoa!”
Kiều Hoa đưa Tiểu Chu ra cổng, mới phát hiện ra Cao Tân đang chờ bên ngoài.
Vẫn là chiếc xe đạp kia, nhưng tay trái hoàn toàn bị cắt bỏ, chỉ còn ống tay áo, đầu xe chỉ có thể dựa vào tay phải để chống đỡ.
Nói thật, đi như vậy rất nguy hiểm.
Nhưng còn biện pháp nào đâu? Đây cũng là phương tiện giao thông duy nhất bọn họ có, cũng là đồ đáng tiền nhất trong gia đình.
Nhìn thấy vợ và Kiều Hoa, trên mặt Tiểu Cao lộ ra nụ cười xán lạn, phất tay, “Chị Kiều Hoa.”
Hàn huyên vài câu với đôi vợ chồng trẻ, trước khi đi Kiều Hoa lại hỏi Tiểu Chu: “Đúng rồi, gần đây mấy tên côn đồ có tìm tới không?”
Tiểu Chu lắc đầu cười giễu, “Biết em từ chức không còn gì để nháo, hoặc là thấy em quá thảm hại, cho nên bọn họ không thèm tới tìm em nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-347.html.]
Tên hỗn đản Tiền Cường gây chuyện, làm hại con gái nhà người ta chịu tội, đã vậy người c.h.ế.t rồi vẫn không yên.”
“Đừng sợ bọn họ, nếu bọn họ tới, cứ học Từ Sơn Tùng, lấy xe đạp dọa bọn họ hoặc lấy gì đó hù bọn họ. Loại người này chỉ dám bắt nạt kẻ yêu, hai đứa càng nhường nhịn thì bọn chúng càng kiêu ngạo thôi. Cho nên đừng sợ, cứ đánh gãy răng bọn chúng!”
Một câu của Kiều Hoa làm cho tinh thần của Cao Tân tốt hơn không ít, hiện tại cậu ấy cũng lấy được chút tinh thần.
“Được, chị Kiều Hoa, chúng em nghe chị.” Ánh mắt Cao Tân lập lòe nước, nói.
Thở dài một tiếng, Kiều Hoa vỗ bả vai Tiểu Chu, “Làm tốt đi, tranh thủ kiếm tiền mua máy may, về sau có thể kiếm nhiều tiền hơn nữa.”
Kiều Hoa quay đầu chỉ vào đại tạp viện, “Em biết Ngô Quế Phương không? Chị ấy cũng ở nhà toàn thời gian, mỗi ngày đều may giúp chị, mỗi ngày kiếm ít nhất bốn đồng.”
Tiểu Cao và Tiểu Chu không khỏi kinh ngạc, che miệng cảm thán, “Cao như vậy?!”
Kiều Hoa cười híp mắt, “Đúng vậy, cho nên em làm tốt đi, làm tốt thì nhận được cũng không kém đâu.”
“Ân!” Nháy mắt Tiểu Chu tràn ngập tinh thần, đáy mắt hiện lên chút hy vọng, “Cảm ơn chị Kiều Hoa!”
============
Giữ tháng mười, nắng vẫn còn vương trên đất, thật vất vả hôm qua mới mưa được một trận, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà giảm xuống.
Sau khi trang trí nhà cửa xong, bố trí đồ dùng cũng mất kha khá thời gian.
Kiều Hoa định tháng mười một sẽ chuyển vào nhà mới, cho nên cô bận bịu rất nhiều việc. Vì thế nên cô đem chuyện kiểm tra chất lượng quần áo qua cho Ngô Quế Phương đảm nhiệm.
Ở đại tạp viện, người mà Kiều Hoa có quan hệ tốt nhất chính là Ngô Quế Phương, chị ấy cũng là người cô tin tưởng nhất trong đại tạp viện này.
Một ngày hai đồng lương, Ngô Quế Phương không chút suy nghĩ mà đồng ý nhận việc này.
Nói cách khác, chỉ cần mỗi ngày kiểm tra quần áo đưa tới có chất lượng thế nào, có bị lệch đường may, thừa chỉ, hay thủng lỗ ở đâu không là có thể nhận được 2 đồng. Việc nhẹ như vậy sao Ngô Quế Phương có thể cự tuyệt.
Ngô Quế Phương vui vẻ, Kiều Hoa bên này cũng bớt đi một ít việc, cuối cùng cô không cần phải tự tay làm mọi chuyện. Cả người nhẹ hơn không ít, nhưng vẫn đảm bảo tiến độ của cuộc sống hằng ngày.