Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-06-17 15:50:45
Lượt xem: 180
Từ Sơn Tùng đặt con trai xuống đất, cậu nhóc Kiều Minh chạy lên hôn lên má Kiều Hoa, “Mẹ, con không bực mình, mỗi ngày con đều sẽ cười ha hả.”
“Được, kia, con đi chơi đi!” Kiều Hoa vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai.
“Con đi tìm anh Khang Khang!”
Kiều Minh quay đầu ra cửa, vui vẻ tìm bạn nhỏ chơi chung.
Từ Sơn Tùng nhíu mày, “Này có vẻ là không buồn đi?”
“ Ân, đúng vậy.” Kiều Hoa nhếch môi cười.
“Anh dỗ con trai thật ra dáng nha.”
Kiều Hoa khoát tay lên vai anh, nhìn anh cười, “Sau này anh tức giận, em sẽ dô anh trong vòng một phút.”
“Thật sao?” Từ Sơn Tùng bật cười, sao anh có thể tức giận cô được.
“ Ân, anh chờ đó.”
“Được, chờ có cơ hội.” Tuy là nghĩ như thế, nhưng Từ Sơn Tùng vẫn nghiêm túc đống ý.
================
Hai vợ chồng hẹn Lý Hồng Quân cùng đi dạo phố Bạch Vân một lần xem tình hình.
Hiện tại, thời tiết không quá nóng, có chút gió, cũng không khó chịu lắm. Đạp xe đạp gió lùa vào khá là mát mẻ, xuống xe cả người cũng không ướt đẫm khó chịu.
Đập vào mắt Kiều Hoa là một khu chợ nhộn nhịp, phố Bách Vân khác xa so với tưởng tượng của cô. Ở đây có chút giống chợ ở thập niên 90, nhưng so với chợ thì loạn hơn rất nhiều.
Các hộ tiểu thương xếp thành hàng dài, chủ sạp đa phần đều là nam, bọn họ ăn bận cũng rất tùy tiện!
Có người bận áo trong ba lỗ, mang dép xỏ ngón; có người chỉ bận quần đùi không bận áo. Các chủ sạp không phải là người thô kệch thì chính là người lấm la lấm lét, người không biết còn tưởng bọn họ là ăn cướp.
Nắng cuối thu tuy thu tuy không nóng nhưng ở đây có nhiều người, đi vào liền ngửi được cổ hương vị nam nhân thật sự là không thể chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-207.html.]
Nơi này so với hẻm Thanh Đằng trước đây thì còn hỗn tạp hơn nhiều.
Năm 83, thị trường của Lê An vẫn còn chưa quản lý hết. Vì sao nói như vậy….Bởi vì chính phủ ngầm thừa nhận một số con phố buôn bán, ngẫu nhiên sẽ đi kiểm tra một chút, còn bình thường thì tùy mọi người bán buôn.
Bởi vì thế nên hoàn cảnh chỗ này thật sự một lời khó nói hết.
Ngã tư rộng rãi, lại mang theo sự “phồn hoa”, mỗi cửa hàng mang theo một phong cách, có đủ tất cả mặt hàng. Ở đây nhiều nhất là cửa hàng quần áo, không có trưng bày, nơi nào dồn một đống quần áo liền biết chỗ đó có bán đồ.
Còn có, chủ cửa hàng ở đây không sạch sẽ cho lắm, trước cửa hàng ngoài rác thì cũng chỉ có rác.
Tổng thể mà nói, hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, nhưng với sự náo nhiệt như hiện tại có thể nhìn ra, sau này chỗ này chính là khu phố thương nghiệp.
Chỗ này tuy là loạn lạc nhưng về sau không chừng đây chính là đặc khu thương nghiệp ở Lê An.
Đi sâu vào bên trong ngã tư, có thể thấy đây là con phố dài, cuối con phố là một đường nối tiếp đến khu vực khác.
“Mấy chỗ gần ngõ nhập khẩu, vị trí trung tâm đều bị chiếm hết. Hiện tại chúng ta chỉ có thể chọn những vị trí khuất.”
“Nơi này không phải còn mấy lều sao?” Kiều Hoa chỉ vào một cửa hàng để trống hỏi.
Lý Hồng Quân trả lời cô, “Anh đã hỏi qua, người ta nói đã có người chiếm, về sau sẽ qua đây bán.”
Nhìn bốn phía xung quanh, mấy lều bị chiếm cũng không hề ít. Cũng có người không phục đi lên tranh cãi, nhưng có người canh giữ, chỉ cần phất tay liền có mấy anh em giang hồ tiền lên liền dọa cho người kia im lặng. Thì ra chiếm được cửa hàng tốt đều là những người có m.á.u mặt.
“Tình hình kiểm tra còn chưa kết thúc, bọn họ trắng trợn chiếm vị trị như vậy, không sợ sao?”
Từ Sơn Tùng mười phần ý vị thâm trường trả lời, “Đối với nhóm người đó tiền còn quan trọng hơn so với ngồi tù.”
Lý Hồng Quân: “Ai, có cái gì mà sợ, đây là khu phố thực nghiệm ở Lê An. Cán bộ cấp trên nói nơi này đều là cho tiểu thương điều cảnh sát qua làm gì cho lắm chuyện nên khu này làm gì có ai quản.”
Ách….Kiều Hoa nghẹn lời, xem ra tình huống cũng không dễ tiến hành lắm, vấn đề lớn thì không giải quyết được, hành động xấu nhỏ thì không thiếu.
“Được, hai người cứ chọn đại một địa điểm đi, tốt nhất không nên chọn gần mấy ông chủ có tính tình quá tệ.”
Đoàn người đạp xe trong chốc lát, đi dạo qua mấy vòng, cuối cùng cũng lựa được một vị trí không tồi ở nơi hẻo lánh.
“Em cảm thấy chỗ này rất tốt, tuy có chút lệch so với khu vực gần trung tâm, nhưng sạp rộng, cách vách là cửa hàng bán tơ lụa, chủ còn là nữ, nhìn qua rất thanh nhã, tốt chất khá tốt so với mấy vị đại kia thì tốt hơn nhiều. Mấy anh nhìn xem, chỗ quầy kia….Quả thật không nhìn nổi.”