Xuyên không, ta bất ngờ mang con tái hôn - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-06-16 22:39:50
Lượt xem: 203
Cô đã tình xong rồi, cửa hàng quần áo của cô có hai phân khúc, một phân khúc bán những kiểu dáng đang thịnh hành trên thị trường, một phân khúc khác là bán đồ cô tự thiết kế riêng. Bởi vì là hàng thiết kế, chế tác thuần thủ công cho nên giá cả của phân khúc này sẽ cao hơn. Đối tượng của phân khúc này không phải là những gia đình trung lưu mà là những người có tiền. Cho dù không bán chạy nhưng lợi nhuận không hề thấp. Tới khi thích hợp, nếu kinh doanh tốt, cô sẽ tự lập ra nhãn hiệu riêng cho chính mình.
Không chỉ bán quần áo, mà còn muốn bán túi. Mấy đồ trang sức nhỏ cô đã quyết định không bán nữa, những hàng còn tồn lại từ trước công với tất của Lý Hồng Quân, phí tổn không nhiều, cô quyết định đem chúng làm thành quà tặng kèm.
Hiện tại, những người buôn bán đều chỉ chú tâm đến việc bán, chưa ai có thể tưởng tượng được hiệu quả của chiếc lược quà tặng kèm theo. Kiều Hoa đi trước thời đại, có ưu thế biết được trước, cho nên cơ hội thành công là không thấp.
“Gì? Khoảng thời gian trước hai đứa còn bán vỉa hè, bây giờ muốn mở cửa hàng rồi sao? Khai trương cửa hàng thì phải thuê mặt bằng đi, một tháng bao nhiêu tiền?”
“Em cũng không rõ, khoảng mấy chục đồng đi, cũng không quá cao.”
“Nha, tiền vốn không thấp.”
“Vốn cao nhưng chị nghĩ lại đi. Sau khi mở cửa hàng, Từ Sơn Tùng không cần phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa, còn có thêm thời gian để ở bên cạnh em với Minh Minh.” Kiều Hoa buồn cười chọc chọc vai Kiều Yên.
“Không phải ngày hôm qua hai người con trêu em đẻ đứa thứ hai sao? Nếu Từ Sơn Tùng mỗi ngày đều không về nhà, đứa bé ở đâu chui ra đây? Khai trương cửa hàng có nhiều cái lợi lắm, tiền thuê mặt bằng đã tính là gì nha.”
Nghĩ nghĩ, cũng có chút hợp lý.
“Là, cũng có lý. Vậy thì hai đứa mở đi, đến lúc đó chị giúp hai đứa tuyên truyền. Nói chi đâu xa, chỉ cần đi hết một vòng xưởng chỗ chị thôi đã đủ nửa thành phố này biết rồi.”
“Cảm ơn chị ~ Yêu chị quá đi mất ~” Kiều Hoa ôm lấy Kiều Yên lắc qua lắc lại, làm cho Kiều Yên buồn cười chịu không nổi.
“Được rồi, y như con nít.” Chị nhéo nhéo tay cô, rồi chống eo đứng dậy, “Chị về đây.”
Tiễn hai người ra tận cửa, Kiều Hoa dặn dò hai người, “Váy làm xong em sẽ trực tiếp đưa qua nhà máy, hai người không cần qua lấy đâu.”
Kiều Yên xua tay, “Được như vậy thì tốt, đỡ mất công chị đi một chuyến.”
=====================
Một cái váy hai mươi đồng, tiền vốn còn chưa đến 3 đồng, như vậy một váy kiếm lời được 17 đồng, 5 váy lời 85 đồng. Một cái váy mất sáu tiếng, nếu một ngày làm thêm giờ thì có thể làm xong hai cái, nói cách khác là mất hai ngày rưỡi để làm. Tính sơ sơ một ngày có thể kiếm được 30 đồng, bằng nửa tiền lương của người khác!
Kiều Hoa nhàn nhẵn nằm duỗi lưng, lẩm bẩm, “Ai nha, cứ như vậy thì cũng không cần làm túi nữa, chỉ cần một ngày làm một cái váy cũng đủ ăn nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-197.html.]
“Mẹ! Kia, có đủ cho chúng ra mua nhà đẹp không?” Cậu nhóc Kiều Minh từ đầu dò đầu qua.
Kiều Hoa ôn như vuốt ve tóc con trai, “Khó nói được nha! Muốn mua nhà mới cho Minh Minh ở, thì mẹ phải nỗ lực mỗi ngày, tranh thủ thời gian làm thêm nhiều váy nữa mới được!”
Cậu nhóc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không tốt, con có thể không ở nhà mới, nhưng con không muốn mẹ vất vả đâu.”
Đối với con trai hiểu chuyện, Kiều Hoa hận không thể thương cậu nhóc nhiều hơn xíu nữa. Khó trách mọi người đều nói, con gái là áo bông nhỏ, con trai là áo gió, ai cũng có cái đáng yêu riêng.
“Bảo bối thật là ngoan, có lời này của con, mẹ có trăm phần trăm năng lượng nha!”
“Cái gì là trăm phần trăm năng lượng nha?”
“Chính là có tinh thần, rất muốn kiếm tiền!”
“Ba ba cũng phải kiếm.” Không thể để một mình mẹ mệt mỏi được nha.
Kiều Hoa cười, hôn khuôn mặt nhỏ của con trai, “Ba ba kiếm tiền ở bên ngoài, còn thấy, nhưng ba ba cũng rất vất vả.”
Xác thực Kiều Minh chưa thấy ba ba vất vả bao giờ, ngược lại cậu nhóc thường xuyên thấy mẹ bận rộn trước máy may, có khi bận từ sáng đến chiều, nói chung là rất bận rộn.
Kiều Minh ôm chầm lấy cô, mềm mềm mại mại nói, “Kia, ba ba cũng vất vả, con hy vọng mẹ và ba đều không vất vả.”
“Nếu không vất vả làm việc thì sao kiếm tiền được nha?”
“Tiền phải vất vả mới kiếm được sao mẹ?” Đôi mắt to đen láy khó hiểu nhìn cô, chớp chớp mắt.
“Là nha, phải làm việc mới có tiền, mà làm việc thì phải vất vả. Chính vì vậy mà vất vả mới kiếm được ra tiền, không có làm thì không có thu hoạch được cái gì cả.”
“ Ân, chỉ có lao động mới có kết quả. Con mỗi ngày đều cho Phao Phao với Tiểu Bạch ăn cơm, bọn chúng béo lên, đây là kết quả!”
Xoa đầu nhỏ của con trai, “Đúng vậy, Minh Minh nhà mình rất tuyệt, học một suy ra ba.”
Cậu nhóc Kiều Minh đầy kiêu ngạo mà ưỡn ngực.