Kiều Hoa bất đắc dĩ , trong lòng cao hứng, “Kia, chúng bây giờ, chẳng lẽ tìm gây phiền toái?”
Từ Sơn Tùng liếc mắt cô, đang nghĩ cái gì, bộ dạng đầy suy tư.
Giải quyết vấn đề hàng nhái bao giờ là vấn đề dễ giải quyết. Nói đơn giản thì nó là vấn đề liên quan đến ý thức, nhưng nó cũng phức tạp vì nó liên quan đến nhiều …..
Muốn giải quyết triệt để đến vấn đề , chỉ thể dựa ý thức của cộng đồng. Nếu đều ý thức chuyện bản quyền, thì sẽ lựa chọn bỏ thêm một chút tiền để hàng chất lượng. Còn nếu ý thức chuyện thì vấn nạn hàng nhái vẫn tiếp tục xảy , hơn nữa còn là chuyện đương nhiên.
Kiều Hoa thể gì chuyện , cô thương hiệu, cũng đăng ký bản quyền. Người mua hàng gì thì mua, cô thể chạy tới cô mới là hàng chính hãng.
Không đều là sản phẩm của xưởng nhỏ ?
, thương hiệu….Tuy rằng thể nào xóa sạch nạn hàng nhái, nhưng vẫn hạn chế nhiều.
Bên , Kiều Hoa nghĩ hướng giải quyết mới, bên Lý Hồng Quân vì chuyện tiền lời mà vò đầu bứt tai.
“Em dâu, nếu chúng cũng giảm giá ? Anh tin là tranh với tụi nó!”
Kiều Hoa , mím môi lắc đầu, “Không cần, chúng chính là hàng chính hãng, nguyên liệu , dựa cái gì mà giảm giá. Em xem qua túi nhái , chất lượng tệ. Nếu mỗi ngày đều dùng đến nửa năm sẽ hư. Anh một túi tám hào rẻ thì rẻ thiệt, nhưng dùng đến nửa năm hư, sẽ mua tiếp ?”
“A? Này….Cũng đạo lý.” Lý Hồng Quân gãi gãi đầu.
“Cậu nghĩ tới chuyện thu hút khách về lâu về dài, chỉ nghĩ tới thế nào để kiếm tiền nhanh nhất.” Từ Sơn Tùng mở miệng , “Bất quá, cũng đồng ý với việc giảm giá.”
Nguyên liệu , dựa cái gì mà giảm giá? Kia, mắc gì hạ xuống thấp để bằng hàng nhái? Từ đến nay thích cạnh tranh về giá chút nào.
“Xem hai chúng cùng suy nghĩ .” Kiều Hoa .
“Em cảm thấy chúng là hàng thủ công cao cấp, chất lượng nguyên liệu thì lo gì. Mà thời gian , tuần tra gắt, chúng nên vội, còn nhiều thời gian để nghĩ cách. Sắp tới nhất định sẽ một đợt phong ba.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-bat-ngo-mang-con-tai-hon/chuong-181.html.]
“A? Phong ba? Ý của em là đến tuần tra?” Lý Hồng Quân hỏi.
“Sơn Tùng, tin tức báo gần đây cho .”
Lý Hồng Quân vẫn hiểu chuyện gì xảy , Từ Sơn Tùng móc một tờ báo đầu gần , chậm rãi :
“Nghiêm khắc loại trừ các loại tội phạm xã hội và những hoạt động đầu cơ trục lợi. Muốn điều đó, tuyệt đối nới lỏng việc kiểm tra, rà soát……”
Đọc xong một đoạn, Từ Sơn Tùng nhíu mày, nghiêm túc : “Thủ đô bắt đầu triển khai , chắc nay mai sẽ đến thành phố của chúng . Chỉ là thời gian là khi nào thôi.”
Vẻ mặt Lý Hồng Quân đầy kinh ngạc, “Ai nha, thật ? Cũng may là thói quen báo! Kia, chúng nên manh động! Tốt nhất, là thời gian chúng nên thành thật một chút a!”
Từ Sơn Tùng gật đầu, gấp tờ báo , “ n, chúng bắt đầu trữ hàng nhưng đừng bán vội. Chờ qua đoạn thời gian , chúng bắt đầu .”
Kiều Hoa : “Kia, nếu bọn bán túi nhái cứ bán tràn lan như , thì ngày tàn của bọn họ sẽ đến nhanh thôi.”
Phải mất một chốc lát, thì Lý Hồng Quân mới hiểu ý của hai vợ chồng Kiều Hoa, ngừng vỗ tay khen ngợi, “ ! Cứ để bọn họ đắc ý , trèo càng cao thì té càng đau!”
Thấy Lý Hồng Quân còn nôn nóng nữa, rốt cuộc Kiều Hoa mới hỏi , “Anh Hồng Quân, tiền tiết kiệm đều tiêu hết ?”
Lý Hồng Quân vội lắc đầu, “Không a, vẫn còn một ít.”
“Chẳng là, hiện tại lo ăn lo uống, tiền tiết kiệm hẳn vẫn còn nhiều, gấp cái gì? Biện pháp là ngày một ngày hai là thể nghĩ , cứ yên tâm, em chủ ý .”
Tiện đà, cô về Từ Sơn Tùng, “Mấy túi cứ để đó , em dự cảm, bao lâu sẽ một đợt thu lưới lớn.”
“Thu lưới gì?” Lý Hồng Quân hỏi.
“Còn thể là lưới gì nữa.” Từ Sơn Tùng một cái, môi khẽ mấp máy, “Mấy tuần tra tóm gọn.”