[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 77: Ngoại Truyện 4 (Thế giới ban đầu)
Cập nhật lúc: 2025-12-27 18:13:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Duyệt hiểu ý của Trác Tinh, nhưng mà cô gì ! Chỉ hiểu là cực hạn của cô , chứ?! Cô vội vàng cúi gằm đầu xuống.
Hành động kiểu đà điểu chắc là sự an ủi tinh thần duy nhất của học sinh học dốt — chỉ cần thấy thầy, thì thầy cũng tuyệt đối thấy .
Bên cạnh, Tần Đào Đào cũng , cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng với cô: “Không hiểu tớ cứ cảm giác giáo sư Trác đang về phía .”
Vu Duyệt : Không ảo giác của .
Cô cảm thấy nếu Trác Tinh mà dám gọi cô lên trả lời câu hỏi, tối nay cô sẽ bắt ôm chăn khỏi phòng — đúng , quét sạch khỏi nhà! Dù giờ cũng còn là “ hộ khẩu” nữa.
Nghĩ thì hả giận thật đấy, nhưng Vu Duyệt vẫn dám ngẩng đầu. Ai thể xa đến mức nào cơ chứ…
May mà một nam sinh cùng hàng dậy, chủ động trả lời câu hỏi.
Khái niệm đó khá phức tạp, lấy ví dụ cũng mất kha khá thời gian. Vu Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc đó màn hình điện thoại cô sáng lên:
【Ngẩng đầu lên , mũi sắp chạm bàn kìa.】
【Đùa thôi, định gọi em trả lời .】
Vu Duyệt ngẩng đầu, liền thấy Trác Tinh đang đưa ánh mắt về phía . Tay đặt bục giảng, chăm chú nam sinh đang trả lời, vẻ mặt bình tĩnh như đang lắng nghiêm túc.
Chỉ Vu Duyệt mới nhận — cái ánh mắt cong lên là biểu hiện mỗi khi mỉm .
“Thoát nạn .” Tần Đào Đào thở dài nhẹ nhõm, tỏ vẻ nghiêm túc : “Giáo sư trai thì thật, nhưng cái tật thích gọi sinh viên trả lời câu hỏi thì .”
Cô bĩu môi: “Rất luôn!”
Vu Duyệt gật đầu tán thành, đúng thế thật! Mà cô còn nghi ngờ trong chuyện chút tư tâm.
Ai ngờ Tần Đào Đào bỗng : “À đúng , Duyệt , chẳng đang sống cùng bạn trai ? Sáng nay chỉ hai tiết, tan học gọi ăn trưa chung .”
Cái ...
“Bạn trai tiện ?” Tần Đào Đào hỏi.
“Cũng là tiện…” Vu Duyệt về phía bục giảng, nơi đàn ông tuấn tú đang . Tiện thì chắc chắn là tiện, vì lát nữa cũng tiết. … nên cho Đào Đào đó chính là bạn trai cô ?
Vu Duyệt sợ cô sẽ tung tin “tình thầy trò”,
nhưng cô vẫn tôn trọng ý kiến của Trác Tinh .
“Để lát tớ hỏi xem.” Cô nhỏ.
Cô lo Trác Tinh sẽ ứng phó nổi với Đào Đào, vì chẳng trong đầu cô bạn tưởng tượng chuyện gì, mỗi khi nhắc đến ba chữ “bạn trai”, giọng cô nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hai xích mích — một bên là Trác Tinh, một bên là Đào Đào — Vu Duyệt cũng chẳng nên bênh ai.
lúc đó tiếng chuông tan tiết vang lên, nam sinh cũng trả lời xong.
Trác Tinh gật đầu: “Ví dụ em đưa , các em nghỉ mười phút nhé.”
Không hiểu Vu Duyệt thấy nửa đầu câu đặc biệt dịu dàng — giống hệt giọng điệu khi họ chuyện về buổi xem mắt tối qua.
Cô còn kịp hiểu thì bên cạnh giọng nam vang lên: “Cậu là Vu Duyệt đúng ?”
Thật cũng hẳn là giọng lạ, vì chính là trả lời câu hỏi ban nãy.
Vu Duyệt sang, phát hiện sinh viên cạnh Đào Đào trông cũng quen quen.
“Sao thế thế?” Đào Đào ngửi thấy mùi tám chuyện liền ghé sát .
Cậu con trai đỏ mặt: “Tớ là Bì Bằng Phi, dì Vu chắc từng giới thiệu tớ với .”
Vu Duyệt lúc mới nhớ — đó chính là trai mà cô gửi ảnh qua WeChat tối qua! Không ngờ hai học cùng lớp!
Vu Duyệt ngại, nhưng nghĩ đây là cơ hội để giải thích: “Dì tớ về đấy, chỉ là bà tớ bạn trai .”
“Ra .” Bì Bằng Phi vẻ thất vọng: “Bảo tớ chờ mãi mà thấy add WeChat.”
Cậu trông ngoan ngoãn, da trắng, mặt baby, khi cụp mắt xuống còn toát vẻ buồn bã khiến cảm giác đang bắt nạt .
Bên cạnh, Tần Đào Đào đập bàn trêu: “Cậu ngốc thật đó, chuyện thế tất nhiên là do con trai chủ động !”
“Vậy ?” Mắt Bì Bằng Phi sáng lên, qua Đào Đào sang phía Vu Duyệt: “Xin nhé, tớ từng yêu ai, mấy chuyện rành. Không bây giờ nộp đơn còn kịp ?”
Không, nhất là đừng!
Vu Duyệt chọc nhẹ Đào Đào đang trộm, hiệu đừng đùa nữa, trong lòng đang nghĩ cách từ chối.
Ngay lúc đó, một bóng đổ xuống, “Bạn học, ví dụ em đưa , nhưng còn vài chỗ cần xem .”
Giọng nam trong trẻo, rõ ràng cắt ngang cuộc chuyện.
Là Trác Tinh.
Anh ngay giữa lối , cúi đầu ba .
Khi Trác Tinh bước đến, cả lớp như lặng một thoáng — giảng viên nào cũng chịu khó xuống tận nơi trao đổi với sinh viên thế .
Bì Bằng Phi đỏ mặt, vội vàng lên: “Dạ , thầy ạ.”
Vu Duyệt thấy vẻ căng thẳng đám đông, trong lòng nghĩ: Trác Tinh, đang bắt nạt thật thà đấy .
Cô ngay hàng đầu cạnh lối , lén liếc — đàn ông vẫn nghiêm túc giảng giải,
chỉ bàn tay đặt lên mặt bàn dài, lạnh buốt đầu ngón tay khẽ chạm khuỷu tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-77-ngoai-truyen-4-the-gioi-ban-dau.html.]
Toàn Vu Duyệt lập tức tê dại.
Trác Tinh vẫn chuyện chậm rãi, chỉ từng điểm sai và giải thích cặn kẽ, đều sang, kể cả Bì Bằng Phi cũng chăm chú lắng .
Vu Duyệt thì chẳng gì nữa —
cô chỉ cảm nhận rõ rệt cái chạm mơ hồ, lạnh lẽo .
Mỗi khi khẽ gập ngón, đầu ngón tay chạm cô.
Cô cúi gằm, hai tai nóng bừng. Đáng giận là, dù mấy hành động , vẫn hề liếc sang, ánh mắt vẫn hướng thẳng về Bì Bằng Phi như chẳng chuyện gì.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Anh sợ phát hiện ? Khoảng cách gần thế , chỉ cần ai cúi đầu là thể thấy hai đang chạm .
Vu Duyệt vội đẩy cuốn giáo trình xa, để trang sách rủ xuống che tay .
ngay khi cô thở phào, cong ngón tay, mật khẽ cọ lên cánh tay cô. Mặt móng tay ấm hơn, cứng cáp và trơn láng, là một cảm giác khác hẳn.
Mặt Vu Duyệt nóng rực, tim đập thình thịch, hổ lo phát hiện. Còn đàn ông dường như chẳng bận tâm đến danh tiếng của chút nào.
“Cậu thế? Mặt đỏ thế ?” Tần Đào Đào đột nhiên hỏi.
Vu Duyệt giật nảy , suýt đ.á.n.h rơi cả cuốn sách:
“Không… .”
Lúc Trác Tinh rút tay , giọng ôn hòa :
“Nếu em thấy khỏe thể ngoài nghỉ chút.”
Anh đúng là giỏi diễn thật đấy! Vu Duyệt trừng mà dám, chỉ đành c.ắ.n răng : “Không , cảm ơn thầy.”
Chữ “thầy” cô c.ắ.n nặng, như thể nuốt sống luôn.
Chuông tiết vang lên, Trác Tinh nheo mắt, khẽ : “Không gì, đó là việc nên .”
là đồ...
Tiết học thứ hai bắt đầu như thường lệ. Vu Duyệt dần bình tĩnh , vững như núi. Cho dù Trác Tinh sang bao nhiêu , cô cũng giả vờ như thấy. Dù chỉ là ánh mắt thôi, khác gì.
Chỉ là… hôm nay Bì Bằng Phi liên tục gọi lên trả lời. Câu hỏi nào cũng hóc b.úa, đến cả sinh viên học giỏi như cũng mấy khựng .
Tần Đào Đào nhỏ giọng : “Cậu xem giáo sư quen Bì Bằng Phi , cứ gọi mãi thế?
Đây là thiên vị học sinh giỏi ?”
Vu Duyệt: Không! Rõ ràng là công khai báo thù!
Anh thấy tấm ảnh đó, chắc chắn nhận Bì Bằng Phi .
May là mỗi khi bí, Trác Tinh đều kiên nhẫn giảng cặn kẽ. Vu Duyệt mà chăm chú,
nhận những phần giảng chính là chỗ cô hôm qua xem mãi hiểu — trong đó cả trang cô suốt mười phút.
Thì đều thấy hết ...
Người đàn ông bục giảng thẳng tắp,
đeo cặp kính gọng bạc mảnh, áo sơ mi màu gỗ nhạt khiến khí chất thêm ôn hòa nhã nhặn, từng lời đều tràn đầy phong độ học giả.
Tim Vu Duyệt đập loạn — đây chính là đàn ông mà cô yêu. Hóa luôn đặt cô trong tim…
Mí mắt bỗng cay cay.
Không hiểu , ký ức về những ngày vượt qua nỗi đau, sợ hãi trong thế giới khác ùa về.
Tất cả những gì từng khiến cô tổn thương,
giờ đây — trong buổi sáng ngập nắng — đều trở nên nhỏ bé đáng kể.
Cô vẫn Trác Tinh.
Anh theo cô trở thế giới .
Vu Duyệt lặng lẽ rơi nước mắt.
Không vì buồn, mà vì cô thấy thật hạnh phúc khi thể sống bình yên thế .
Thì ông trời chỉ lấy , mà đôi khi cũng ban tặng cho cô phép màu.
Tần Đào Đào phát hiện cô đang ,
nhưng điện thoại sáng lên.
【Lại ?】
Là tin nhắn của Trác Tinh — đang giảng bài nên nhiều chữ.
Vu Duyệt cúi đầu, khẽ gõ :
【Em yêu .】
Cô thật sự, thật sự yêu đàn ông mắt .
Khi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Trác Tinh. Anh dừng lời giảng, giữa bao ánh mắt thắc mắc của sinh viên, hề giấu diếm mà thẳng về phía cô, khóe môi khẽ cong, ánh mắt mang ý rõ rệt.
Anh mấp máy môi, phát tiếng, nhưng Vu Duyệt rõ từng chữ —
“Anh cũng .”