[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 67 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-08 17:04:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô em gái lè lưỡi: “Em , rể đang ở ngoài mà. Em phòng chuẩn tài liệu phỏng vấn đây.”

Phan Anh về đến nhà.

Nếu thể gọi nơi là “nhà” thì đó là cách gượng ép nhất.

Vừa mở cửa, mùi hương nhang nồng nặc, khét đến nhức mũi lập tức ập . Cô cau mày, che mũi, vội mở cửa sổ gần nhất.

Gió lạnh ùa , cuốn theo những dải khói trắng nhạt bay dần ngoài.

, dù gió mạnh đến cũng chẳng thể xua mùi hương cháy sặc trong căn nhà — vì trong căn phòng nhỏ ở góc , hương nến vẫn từng tắt.

“Em về .” - cô , giọng nhàn nhạt, cố tình cho tiếng đóng cửa thật lớn.

như khi, chẳng ai đáp . Trên bàn ăn trong phòng khách, vẫn đặt nửa chiếc bánh kem và một hộp đồ ăn nguội lạnh.

Phan Anh mím môi, bước đến cửa căn phòng nhỏ, yên một lúc đẩy cửa .

“Chị, chị ăn cơm ?” - cô hỏi.

Người phụ nữ đang quỳ bàn hương chậm rãi ngẩng đầu: “Chị đói, em ăn . Ăn bánh đồ ăn ngoài đều .”

Trong tay chị cầm hai con búp bê nhỏ màu trắng, cổ chúng buộc chặt bằng sợi chỉ đỏ, nối liền với .

Trên búp bê chi chít những con đỏ kín mít.

“Nghi thức xong ?” - Phan Anh hỏi, giọng hờ hững.

“Ừ.” - phụ nữ khẽ đáp, nhưng ngay lúc , ngọn nến mặt bỗng lóe sáng, đột nhiên phụt cao lên, nhào thẳng về phía Phan Anh.

Phan Anh vội nghiêng tránh, song cánh tay vẫn bỏng rộp một chỗ.

Người phụ nữ cau mày, đưa tay chân nến, bóp lấy một bóng hồn già nua ném thẳng chiếc bàn bát quái mặt.

Hồn ma rơi xuống, lập tức một bóng đen trong bàn kéo tuột xuống .

“Phan Anh!” - phụ nữ quát khẽ, “Em chuyện với nó đúng ?!”

Phan Anh cúi đầu: “Bà ầm ĩ quá.”

Giọng phụ nữ bỗng cao lên:

“Chị bao nhiêu , em khả năng trấn áp bọn chúng thì đừng để chúng em thấy ! Đừng để bản thương, càng để chảy máu!”

Nghe đến đây, sắc mặt Phan Anh dịu — nhưng ngay đó, cả gương mặt cô cứng đờ.

“Em thể chất của đáng sợ thế nào! Máu của em đối với những thứ dơ bẩn đó sức dụ khủng khiếp , em cũng mà. Em quên cha c.h.ế.t thế nào ?”

Phan Anh khẽ đáp một tiếng, định thì gọi giật : “Gặp đàn ông đó ?”

“Gặp .”

“Phản ứng của thế nào?”

Phàn Anh lắc đầu: “Không thế nào cả.”

Người phụ nữ liếc cô một cái, giọng bất mãn: “Mau lên chút . Cách quyến rũ đàn ông, chẳng lẽ để chị dạy em?”

Phan Anh gì nữa, chỉ lặng lẽ rời .

xuống ghế sô-pha, động chiếc bánh bàn, chỉ rót cho một cốc sữa, chậm rãi nhấp một ngụm.

Trong phòng ngủ.

Đang say ngủ, Vu Duyệt bỗng cảm thấy má lạnh lạnh, cô khó chịu trở , cảm nhận luồng khí mát rượi ở chân.

“…”

Phiền thật, quên đóng cửa sổ ?

Cô mở mắt — và thấy ngay mặt là một đám sương đen mang hình .

Vu Duyệt suýt hét toáng lên.

“Vu Duyệt, là .”

Một bàn tay trắng mịn, thon dài từ trong làn khói vươn , che lấy môi cô. Bóng đen dần ngưng tụ , hóa thành gương mặt của Trác Tinh.

Vu Duyệt trợn mắt : “Anh hù !”

Cô nhỏ giọng trách.

Trác Tinh khom lưng xuống, gương mặt chỉ cách cô vài phân, giọng trầm khàn: “Vu Duyệt, đói .”

Vu Duyệt sững , cảm thấy dáng vẻ nửa đêm mò “kiếm ăn” đáng sợ … đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-67-2.html.]

nhỏ: “Trong tủ lạnh còn ít bánh kem đó.”

lời còn dứt, một sợi khói đen lặng lẽ chui giữa môi cô, mang theo lạnh như sương sớm.

Bàn tay đàn ông cũng ép xuống, lướt môi cô, giọng khẽ run: “Không ăn đồ của con . Cũng ăn oán linh.”

Âm thanh lạnh lẽo, nhưng như đứa trẻ kén ăn đang dỗi.

Sức ép môi dần tăng lên, thở lạnh từ lan khắp cô, khiến từng sợi thần kinh đều tê dại.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Trời tối , Vu Duyệt.” - giọng khàn hẳn , mũi kề sát cô - “Những oán linh mà nuốt, đang khiến thể kìm nữa. Em đấy — đói và… khát tình là một.”

Vu Duyệt đỏ bừng cả mặt.

Trong đêm tĩnh lặng, thở của nóng bỏng đến lạ, thiêu cháy từng tấc da thịt cô.

Cô hiểu đang ám chỉ điều gì.

“Em gái em đang ở đây mà.” - cô nhỏ giọng, liếc Vu Liên đang ngủ say.

Trác Tinh nhíu mày: “Nên mới — bên em quá nhiều .”

Những liên quan… thật quá nhiều.

Anh chỉ họ biến mất, để bộ tâm trí cô chỉ thuộc về .

Trác Tinh cúi đầu, ánh mắt tối sẫm. Như , sẽ chẳng ai còn thể cô tổn thương nữa.

Anh chống tay lên hai bên tai cô, cúi xuống hôn thật sâu.

Đó là nụ hôn quấn quýt, dài đằng đẵng, thở giao , trái tim va đập loạn nhịp.

Vu Duyệt bối rối, đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c .

Em gái vẫn còn ở đây mà!

tim cô đập càng mạnh hơn.

Cuối cùng, đàn ông khẽ , tách môi , ôm lấy cô — chỉ trong nháy mắt, cả hai biến mất khỏi giường.

Khi ý thức , Vu Duyệt chiếc sô-pha mềm, vạt áo ngủ đen hất lên, lưng cô chạm vải trắng dày, rát rát nơi da thịt.

Cô trừng một cái, nhưng nhanh chóng cuốn bởi cảm giác để

Không kịp nghĩ gì nữa, cô chỉ c.ắ.n chặt môi, cố kìm tiếng rên nơi cổ họng, sợ đ.á.n.h thức em gái.

Sáng hôm .

Vu Duyệt lười nhác dậy, ê ẩm.

Vu Liên vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt yên bình như trẻ con. Cô khẽ mỉm em.

Rón rén bước ngoài — bàn ăn sẵn bữa sáng.

Trác Tinh sô-pha, tay cầm tờ báo.

Bây giờ ít ai báo giấy, nên Vu Duyệt vô thức lâu hơn.

Cạnh sô-pha là khung cửa kính lớn, ánh nắng sớm chan hòa chiếu qua, hắt lên ngón tay — những ngón tay thon dài, trắng muốt, xương khớp rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc.

… đôi tay tối qua…

Vu Duyệt vội mặt , tim đập loạn.

Lúc đó, Trác Tinh khẽ cất tiếng: “Dậy ?”

Giọng trầm thấp, còn vương chút trêu chọc — như dã thú thỏa mãn.

Vu Duyệt dám .

“Gọi em gái dậy ăn sáng .” - tiếp.

đồng hồ — đúng là Liên Liên buổi phỏng vấn sáng nay, dậy thôi.

Vu Duyệt phòng, cúi khều khều: “Liên Liên, dậy nào.”

Cảm giác thật mới lạ — vì hồi nhỏ, gọi dậy lúc nào cũng là cô, còn em gái thì là kéo chăn.

Vu Duyệt khẽ: “Mặt trời lên cao kìa~”

gọi mãi, gọi mãi… Vu Liên vẫn tỉnh.

Giấc ngủ của em, hôm nay sâu đến thế?

Loading...