[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 67 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-08 16:55:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng hôn buông xuống, ánh tàn dương mờ nhạt còn soi rõ con phố dần tối .
Trác Tinh nắm lấy tay Vu Duyệt.
Anh , những giả thiết cô hẳn đều từng xảy ở đó.
Trác Tinh bao giờ để bản chi phối bởi cái gọi là “đạo đức” “quy tắc”, nhưng Vu Duyệt thì khác — cô quá coi trọng chúng.
Một như cô, mà những kẻ dùng lời lẽ cay nghiệt đến mức thể hủy hoại một đứa trẻ để công kích.
Bọn họ nghĩ rằng — nếu c.h.ế.t là cô thì hơn ?
Bọn họ lấy cái c.h.ế.t của khác , ngừng hành hạ Vu Duyệt ư?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, trong lòng Trác Tinh dâng lên một cơn thèm khát hủy diệt khó kìm nén.
Anh lặng lẽ bước bên cạnh cô, và trong khoảnh khắc, ánh đèn neon ven đường vụt tắt.
Cả thế giới chìm bóng tối và tĩnh lặng.
Không ai chuyện gì xảy — như thể bộ ánh sáng trong thành phố đều biến mất.
Chỉ Vu Duyệt vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, hề nhận sự bất thường quanh .
Cả thành phố dường như đang cùng cô im lặng.
Khi đến cửa khu nhà, Vu Duyệt bỗng gọi :
“Tiểu Vu .”
Cô ngẩng đầu, là bà Triệu.
Bà vẫn như , tươi : “Lâu quá gặp cháu , chuyện của Tiểu Thần bà còn cảm ơn cháu nữa.”
Vu Duyệt vội lắc đầu: “Bà đừng khách sáo ạ, gì .”
Bà Triệu cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy bên cạnh cô thêm Trác Tinh.
, từ khi xuyên đến đây, bà Triệu luôn thấy — nghĩ kỹ thì, Trác Tinh thực ở cạnh cô từ lúc đó đến giờ .
Nếu tròn một chút… cũng coi như “sống chung” khá lâu nhỉ?
Vu Duyệt khẽ đỏ mặt.
Bà Triệu : “Tiểu Vu , dạo buổi tối cháu thấy tiếng bà lão nào trong khu nhà ?”
Vu Duyệt sực tỉnh, lắc đầu: “Cháu ạ, mấy hôm cháu công tác, ở nhà nên rõ.”
“Lạ thật, bác như tiếng vọng từ tầng .” - bà Triệu lẩm bẩm xua tay: “Thôi, nghĩ nữa. Bà về nấu cơm đây.”
Bà vẫy tay chào .
Vu Duyệt sang Trác Tinh — lúc cô trò chuyện với bà, buông tay cô , yên lặng bên cạnh.
Anh luôn chừng mực, chẳng bao giờ khiến cô thấy gò bó mặt khác.
Làn gió đêm mát rượi lướt qua má, tựa như ấm trong lòng bàn tay Trác Tinh — lạnh, nóng, vặn.
“Xong chứ?” - Trác Tinh khẽ hỏi, nắm tay cô.
“Ừ.” Vu Duyệt mỉm , đáp cái siết tay .
Khi nãy, trong mắt Trác Tinh thoáng qua một nét u tối, như đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng đến lúc cô kỹ thì nó biến mất.
“Anh vui ?” cô hỏi.
“Không.” Anh lắc đầu, bàn tay khẽ siết chặt hơn một chút, “Anh chỉ nghĩ… bên em khá nhiều quan tâm.”
“Hả? Ý là ?”
Trác Tinh , cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Lời khen thôi — em lòng lắm.”
Thật ?
Vu Duyệt sờ trán, cùng bước cầu thang.
Khi cô tra chìa khóa mở cửa, đối diện bỗng một phụ nữ trẻ bước .
Cô cũng xinh, vài nét giống y tá Tiểu Phan, chỉ là trông trưởng thành và trí thức hơn, độ đến ba mươi.
Tay cô xách một túi nilon đỏ tươi, vẻ nặng, như đang mang đổ rác. Vu Duyệt thoáng ngửi thấy mùi gì đó như mùi đồ cháy.
Người phụ nữ cũng thấy cô, lễ phép gật đầu.
Vu Duyệt mỉm đáp .
Cô để ý thấy ngón cái và ngón trỏ của phụ nữ dính một lớp tro trắng, giống như tro hương...
Khi cô xuống , Vu Duyệt mới mở khóa bước nhà.
Cô nhớ căn hộ đối diện vẫn luôn để trống, chẳng ai ở.
Trước đây khi thuê phòng, cô cũng từng định chọn căn đó, nhưng vì bà cụ ở đó mới mất nên sợ, cuối cùng mới thuê căn hiện tại.
Chẳng lẽ dọn ?
Cô cũng nghĩ nhiều nữa, vì bước , hương cơm canh thơm lừng ùa .
“Chị về ?” - Vu Liên, em gái cô, đeo tạp dề, tay cầm muôi, ló nửa khỏi bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-67-1.html.]
Tim Vu Duyệt bỗng mềm — cô em gái nhà cô đúng là một thiên thần.
“Ừ.” Vu Duyệt vội dép, chạy đến ôm chầm lấy em, “Em nấu gì mà thơm thế !”
Vu Liên nhăn mặt, đẩy chị : “Chị, em đang mặc tạp dề đó, dơ lắm…”
Vu Duyệt bật : “Em gái chị dơ chút nào cả.”
Vu Liên đỡ trán, cảm thấy chị dạo hình như ngốc…
“Chị,” - cô ghé sát tai Vu Duyệt, khẽ - “Chị mang đàn ông về nhà ?”
“Ơ?” Vu Duyệt sững , chợt nhớ em gái chuyện về Trác Tinh.
Quan trọng hơn, nếu ở cùng em gái thì đúng là bất tiện thật.
Hay là để trong nhẫn nhỉ?
Vu Duyệt chạy cửa, kéo tay Trác Tinh cúi xuống, thì thầm bên tai: “Anh thể trở trong nhẫn ? Giờ… tiện để ở đây .”
Tuy áy náy, nhưng cô chỉ thể .
Trác Tinh nghiêng đầu, chớp mắt cô — ánh mắt trong veo, mang chút ngây ngô vô tội.
Vu Duyệt: …
Sao tự nhiên thấy giống nè.
Cô còn nghĩ lời tiếp theo, Trác Tinh mỉm : “Không . Nếu em thấy bất tiện, ngoài đường cũng .”
“Hả?”
Anh , giọng bình thản: “Bọn ... vốn dĩ cần chỗ ở.”
Vu Duyệt bỗng thấy day dứt.
Cô em gái, , cuối cùng thở dài: “Thôi… ngủ sofa nhé?”
Căn nhà chỉ một phòng ngủ, vách ngăn, nên nếu Trác Tinh ở thì chỉ thể ngủ ngoài phòng khách.
Anh gật đầu, bỗng nở nụ : “Vậy là em vốn định để ở phòng em ?”
“!” Vu Duyệt ngẩn .
Chuyện để ngủ sofa đúng là cô mới nghĩ ...
Vậy nghĩa là, cô thật sự ngầm mặc định rằng giữa họ đủ mật ?!
Anh như cố tình trêu, vẫn kiên nhẫn chờ cô phản ứng.
Đồ xa!
So thì em gái vẫn đáng yêu hơn.
Vu Duyệt liếc một cái, chạy ngay bếp — quầy bếp nửa cái bánh kem.
“Liên Liên, em mua hả?” - cô xúc một miếng, bỏ miệng.
Hương vị ngọt mềm tan , kem lạnh mát, thơm béo như xong.
“Em đấy, ngon ?” - Vu Liên tự đắc.
“ nhà đồ bánh?” - Vu Duyệt tò mò - “Em kiểu gì ?”
“Em bên nhà hàng xóm .” - Vu Liên đáp - “Chị Phan ở đối diện đó.”
Vu Duyệt sững — cô quen ai tên Phan? Nghĩ kỹ , chẳng lẽ là phụ nữ ban nãy trong hành lang?
Liên Liên quen cô ?
Cô hỏi miệng.
Vu Liên nghiêng đầu: “Em tưởng chị chị chứ!”
Thấy chị vẻ lo, cô vội : “Không , chị Phan lắm. Lúc em mới dọn đến, xách cái vali to đùng, chị thấy em khó khăn liền giúp mang lên.
Chị dịu dàng lắm, chỉ dạy em bánh mà còn giúp em tìm việc mạng nữa.”
Vu Duyệt gật đầu, vẫn chút lưỡng lự — lẽ gần đây cô ám ảnh bởi quá nhiều chuyện nên sinh đa nghi.
Từ nhỏ Liên Liên vốn nhút nhát, mà nay thể sang nhà hàng xóm chơi, chắc hẳn thật sự quý mến chị Phan .
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nói đến chuyện việc , Vu Duyệt hỏi: “Em tìm ? Ba gọi bảo chị giúp em xem thử.”
Vu Liên nhíu mày: “Chị , chị đừng lúc nào cũng họ. Em chân tay, chẳng lẽ để chị nuôi ?”
Cô chủ động ôm lấy Vu Duyệt, tựa cằm lên vai chị: “Chị, chuyện cũ qua . Không ai trách chị cả — em càng . Đừng tự gánh hết thứ nữa.”
Vu Duyệt chớp mắt, sống mũi cay cay.
là từ bé đến giờ, Liên Liên vẫn luôn là đứa em ngoan lành.
Cô mím môi, giả vờ nghiêm mặt, học giọng điệu em gái ban nãy: “Dơ.”
buông tay, cô thấy ngón cái em dán băng cá nhân.
“Sao thế ?” cô hỏi.
“Lúc chơi bên nhà chị Phan, em sơ ý xước thôi.” - Liên Liên qua loa.
“Thế mà còn nấu cơm!” - Vu Duyệt giả vờ trách, giật lấy cái muôi trong tay em - “Đi xem tivi , để chị nấu.”