[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 66 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-08 16:47:06
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm giác như điện giật lan từ bắp chân lên tận đầu, khiến nửa của Vu Duyệt tê rần.

“Tớ về đây!” — cô chộp lấy balo, bỏ chạy ngoài.

Trác Tinh chỉ mỉm , thong thả theo .

Khi ngang qua quầy y tá, Vu Duyệt thấy nơi đó vắng tanh — cả đám đồng nghiệp nam và cả “ám khí” dày đặc nãy đều biến mất.

Cũng thôi, giờ qua thời gian giao ca từ lâu .

ngờ, ở góc đại sảnh bắt gặp Phan Anh.

Cô gái dường như mang khí chất kiểu “vạn nhân mê”, bởi phía chỉ kéo theo một đám hồn ma đen kịt, mà còn cả một đàn ông trẻ đang cùng.

Không là Mạnh Kỳ, “soái ca kim cương” của khoa họ ? Anh nhà của viện trưởng, dáng dấp tệ, chỉ điều đào hoa.

Hồi Vu Duyệt mới “xuyên” tới, Mạnh Kỳ thường xuyên bám lấy cô, cứ nằng nặc đòi mời ăn cơm.

Giờ đang lẫn giữa đám hồn ma, xuyên qua một con ma nữ thè chiếc lưỡi dài đỏ lòm, đưa tay nắm lấy cánh tay Phan Anh.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vu Duyệt, vì cô thấy ngay khi Mạnh Kỳ chạm Phan Anh, tất cả những con ma xung quanh đồng loạt đầu !

Ánh mắt chúng tràn đầy căm hận, như thể cướp mất vật quý của chúng .

Phan Anh vẻ cũng khó xử, cô khẽ đẩy tay Mạnh Kỳ , nhưng nắm chặt cổ tay cô, :

“Y tá Phan , gần đây quán Nhật ngon, ăn cùng nhé?”

Vu Duyệt cảnh đó, kéo Trác Tinh trốn thang cuốn. Cô rút điện thoại , gọi cho Mạnh Kỳ.

Ngay lập tức, chuông điện thoại vang lên ở phía sảnh. Vu Duyệt thấy Mạnh Kỳ nhíu mày, rõ ràng , nhưng lẽ sợ mất mặt mặt Phan Anh, nên vài giây lưỡng lự vẫn bấm .

Tay đang nắm cổ tay cô gái cũng buông .

“Alô? Bác sĩ Vu, chuyện gì thế?” — giọng trầm, lộ rõ vẻ kiên nhẫn.

Vu Duyệt nheo mắt, cố tình chờ hai giây mới cất giọng, nhẹ nhàng pha chút nũng nịu: "Bác sĩ Mạnh, chẳng từng mời ăn ? Tối nay ăn đồ Nhật nhé?”

Không suy nghĩ, Mạnh Kỳ liền từ chối:

“Xin nha, hôm nay bận , để hôm khác nhé?”

Nói xong liền cúp máy. khi , Phan Anh biến mất.

Vu Duyệt bóng dáng cô rời , cất điện thoại, tức tối lẩm bẩm: “Đồ mắt! chỗ nào kém hơn cô chứ? Sao mời cô mời !”

Trác Tinh khẽ, xoa đầu cô, giọng trầm mà dịu:

“Hắn mù .”

Hắn thấy thứ ánh sáng ấm nhất đời .

mù cũng — để thể giấu kín ánh sáng đó cho riêng .

Trác Tinh liếc về phía xa, ánh mắt dần lạnh.

Kẻ đó Vu Duyệt bực

Một luồng khí đen vô hình từ chân lặng lẽ lan , len khí, chui thẳng mắt của Mạnh Kỳ.

“Cho khổ vài ngày cũng đáng,” Trác Tinh thầm nghĩ.

Sau tiểu kịch đó, hai rời khỏi bệnh viện.

Chỉ là… điều lạ: khi cúp máy, Mạnh Kỳ bỗng ôm mặt chạy vội về khu khám bệnh, mắt đỏ au, lao thẳng lên tầng hai — khoa mắt.

Vu Duyệt khẽ rùng : “Không lẽ lời thành sự thật thật ?”

Trác Tinh chỉ nhún vai, nhẹ nhàng lấy balo vai cô: “Đưa đây, cầm giúp.”

Hai sánh bước xa.

Sau đó, Phan Anh từ phía gốc cây bước , lặng lẽ theo bóng họ.

Ánh hoàng hôn kéo dài hai chiếc bóng nền đất — một là bóng mảnh khảnh của cô gái, một là cái bóng đàn ông đen đặc, méo mó, tựa như xúc tu đang siết chặt lấy bóng cô gái, buông.

Phan Anh — đó là biểu hiện của sự chiếm hữu điên cuồng của quái vật. Một khi xem ai “thuộc về ”, thì dù chỉ là cái bóng, cũng sẽ kéo xuống vực sâu.

Cô hiểu nhiệm vụ của — chuyển hướng sự ám chấp đó lên chính . Cô từng nghi ngờ về sức hút của đối với quỷ thần — thậm chí đàn ông bình thường cũng khó cưỡng .

Dù Trác Tinh là quỷ , đều thể chống cô.

Phan Anh khẽ nhíu mày, đưa tay xoa cổ tay Mạnh Kỳ nắm lúc nãy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-66-2.html.]

...

về phía xa, nơi Vu Duyệt đang — chiếc áo vàng nhạt cô như hòa ánh nắng.

Một mùi hương đào thoang thoảng lướt qua — là vị sữa mà cô mua hôm nay, vì tò mò bắt chước mùi cô gái . … hương vị đó ngọt bằng chính cô .

Phan Anh siết chặt nắm tay, thả , gương mặt dần trở về vẻ vô cảm thường ngày, lặng lẽ bước vùng tối.

Hôm nay Vu Duyệt bắt xe buýt về nhà.

Không hiểu , cô và Trác Tinh cứ thế bộ cùng , giữa dòng tấp nập phố.

Nhìn những đang nỗ lực sống, cô thấy trong lòng tràn đầy một cảm xúc ấm áp.

Nụ môi cô cứ tự nhiên nở mãi — gì Trác Tinh cũng kiên nhẫn lắng .

Cho đến khi điện thoại vang lên — là gọi.

“Duyệt Duyệt, Liên Liên đến chỗ con ?”

“Rồi ạ.”

“Con bé đến mà chẳng thèm với bố một tiếng,” cô than nhẹ.

Vu Duyệt thầm nghĩ — Liên Liên giận dữ là , ai bảo họ dối nó chứ.

Mẹ cô tiếp lời, giọng dịu hơn:

“Con , Liên Liên tới là để tìm việc. Con quen nhiều , giúp nó chút nhé. Chân nó như , nhiều chỗ nhận .”

Vu Duyệt im lặng. Cô “xuyên” sang đây mới đầy hai tháng, ai mà giúp.

Bên : “Đừng quên, nó thành như thế là vì ai.”

Vu Duyệt khẽ thở dài: “Con , . Con cúp máy đây.”

Cúp máy xong, cô cúi đầu.

Hôm qua cô quên hỏi Liên Liên học chuyên ngành gì.

Chân tiện thì thể công việc cần di chuyển nhiều… còn chỗ nào phù hợp hơn?

“Có chuyện gì thế?” Trác Tinh hỏi.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Mẹ em bảo giúp em gái tìm việc.”

“Đó cũng là trách nhiệm của em ?”

“Không hẳn.” — Vu Duyệt khẽ mỉm , mắt dòng tấp nập — “ Liên Liên thành như … là do em.”

Là do “nguyên chủ”.

cô — sống may mắn hơn nhiều.

“Dù bây giờ Liên Liên khó khăn, nhưng ít … nó vẫn sống.” Vu Duyệt mỉm : “Chỉ cần nó còn sống, em vui .”

Trác Tinh cô — nụ nhẹ gượng gạo, nhưng trong ánh mắt phảng phất nỗi buồn mỏng manh.

Anh mím môi, khẽ : “Vì những bỏ … đều đáng thương, đúng ?”

Vu Duyệt khựng , ngẩng đầu — trong đôi mắt phản chiếu trọn vẹn bóng hình của cô.

Thì thấy và vẫn nhớ.

“Ừ.” — cô gật đầu, chậm rãi bước tiếp.

,” cô , “nếu ngày đó em gái c.h.ế.t , chuyện sẽ thế nào nhỉ?”

Giọng cô nặng nề, chỉ như đang tự hỏi một điều hiển nhiên, nhẹ giọng tiếp: “Chúng em là song sinh, nên chắc chắn sẽ so sánh thôi.

Ví dụ — khi em sai điều gì, sẽ : ‘Giá mà sống sót là Liên Liên thì bao.’”

Cô mỉm buồn bã: “Nếu là Liên Liên, chắc hẳn ai cũng sẽ vui. Con bé từ nhỏ ngoan, hiểu chuyện, luôn rạng rỡ, lúc nào cũng dính lấy em — như một mặt trời nhỏ .”

Giọng cô càng lúc càng nhỏ, “May mà… nó vẫn sống.”

Ít , ở thế giới , cô em gái sóng biển cuốn

Nên bất cứ điều gì Liên Liên , cô đều sẵn lòng trao cho.

Một bóng đen từ chân Trác Tinh dâng lên, quấn quanh cô gái đang khẽ rơi lệ.

Anh gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.

Anh ôm cô lòng.

Loading...