[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-11-08 10:38:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đồ đàn ông thối tha!

Lại còn đổi phận để lừa cô nữa chứ!

Sắc mặt u ám, Vu Duyệt bước ngoài. Khóe mắt liếc qua thấy chỗ lúc nãy của một nữ đồng nghiệp khác chiếm mất.

…Càng tức hơn!

Có lẽ vì gương mặt cô lúc tràn đầy sát khí, nên suốt quãng đường từ căn-tin ngoài, gặp cô đều tự giác né sang một bên.

Chỉ một đám hồn ma vẫn ngoan cố bám quanh cô rời.

Vu Duyệt băng qua chúng, một đến vườn hoa bệnh viện. Cô mang đôi giày bệt trắng, khẽ đá văng một viên sỏi phiến đá xám.

Viên sỏi bay , đúng lúc đập trúng mặt một con ma đang ngang trong vườn, xuyên qua gương mặt ngây ngốc đó rơi đám cỏ.

Ánh mắt Vu Duyệt vô tình chạm ánh mắt của nó — cô liền cứng đờ cả .

Trải qua bao nhiêu chuyện, giờ đây cô thậm chí cảm thấy mấy con ma ngốc nghếch còn dễ thương hơn cả một .

Con ma khẽ mở miệng, như điều gì đó.

Vu Duyệt thầm nghĩ: Tới , tới , nó sắp hỏi cái câu kinh điển đó đây.

Lần nên viện cớ gì để tránh nhỉ? Cô còn đang suy tính thì con ma bỗng trợn to hai mắt — một trong hai con ngươi tròn vo đột nhiên… rơi !

Nó lăn lóc đất, lăn đến ngay bên chân cô, y hệt viên sỏi lúc nãy.

Vu Duyệt suýt nữa dẫm nát nó…

Cô vội nhấc chân tránh , nhưng mất thăng bằng, suýt ngã nhào.

“Cẩn thận!” — một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô.

Ngay khi câu vang lên, con ngươi như gặp ma thật, lăn vội xa, cả thể trong bụi cỏ cũng biến mất tăm.

là con ma nhát gan.

Trên đầu mũi thoang thoảng mùi sách vở lẫn hương t.h.u.ố.c khử trùng.

Vu Duyệt đầu , cực kỳ lễ phép :

“Cảm ơn đồng nghiệp mới.”

mấy chữ cô gần như nghiến răng mà thốt .

Trác Tinh bật : "Giận ?”

Vu Duyệt hừ khẽ, mặt : “ giận, chỉ căm ghét tất cả những gã đàn ông ăn xong chạy.”

Bàn tay đang giữ lấy eo cô siết chặt hơn. “Xin , tra một chuyện.”

Xin là xong ? Cô suýt mất nửa cái mạng, tỉnh dậy phát hiện biến mất tiêu.

…Càng nghĩ càng tức!

“Tức c.h.ế.t !” Vu Duyệt gạt tay , “Thật c.ắ.n một cái!”

“Ừ.”

Trác Tinh vẫn ôm cô chặt hơn, đầu vùi cổ cô, đáp bằng giọng khẽ khàng như tiếng ngâm:

“Cho em cắn.”

Hơi thở mát lạnh phả lên da cổ Vu Duyệt.

Anh chẳng hề cố tình trêu chọc, nhưng vì cách quá gần, giọng như móc câu, khẽ lướt qua vành tai cô.

Đôi tai cô nóng bừng.

… cũng nên cho hậu quả của việc khiến cô nổi giận chứ.

Cô còn đang nghĩ nên trừng phạt thế nào, thì hỏi: “Uống sữa ?”

“…Uống!”

Tại chứ!

Vu Duyệt nhận lấy ly sữa trong tay , tức tối hút một ngụm. Vị đào ngọt ngào lan trong miệng.

Giữa trưa, ánh nắng đủ ấm. Mọi điều phiền nhiễu đều gió cuốn xa.

Những chiếc lá khẽ lay động, cắt thành từng mảnh nắng rơi xuống.

Vu Duyệt nheo mắt, cảm thấy hạnh phúc — quả nhiên, tinh bột mới là nguồn gốc của niềm vui.

Ngồi ghế dài, cô chậm rãi hỏi: “Anh tới bệnh viện ?”

Trông vẻ dùng phận Kỷ Hàn.

Trác Tinh cạnh cô, những miếng đào trong sữa trượt qua ống hút chạm đôi môi hồng của cô, bỗng thấy cổ họng khô khát.

“Kiếm tiền nuôi vợ.”

“Hả?”

Vu Duyệt tưởng nhầm. Câu “trần đời” như thế lọt từ miệng cơ chứ?

Cô liếc sang — giữa những ánh nắng xuyên qua tán lá, đôi mắt thanh khiết của ánh lên màu sáng nhạt, như rơi xuống trần thế.

“Giáo sư già vẫn thường .” Ngôi màu xám khẽ chớp, nụ nhẹ lay động trong ánh sáng.

“Ừ.” Vu Duyệt mỉm . Cô thầm nghĩ, thật nên cảm ơn những .

Nhờ họ mà ngôi rơi bóng tối mãi mãi.

Khi cô còn đang nghĩ thế, giọng Trác Tinh vang lên: “Vu Duyệt, hình như đói .”

“Hả?” Cô còn kịp phản ứng.

Thì bóng chân bỗng dâng lên, kéo tay cô đang cầm ly sữa xuống. Tầm chìm trong một vùng đen đặc — một cảm giác ẩm lạnh khẽ chạm lên môi.

Là nụ hôn của Trác Tinh.

Chỉ nhẹ như gió lướt ngang tai, khẽ lay những sợi tóc mai.

Khi bóng tối tan , ngay ngắn bên cạnh.

Vu Duyệt vẫn ngây , tim đập loạn.

Lại hôn ?

Thế là coi như hòa ? Dễ dàng thế ?

Trác Tinh cô gái mặt vẫn kịp hồn, ngón tay khẽ miết lên mu bàn tay .

Làm với cô rằng — t.h.i t.h.ể của Uông Hải biến mất…

Thôi .

Không , kẻo cô lo.

Bên , trong một căn biệt thự.

Trác Vân bên giường Thẩm Thiên Lỗi. Người đàn ông giường vẫn nhắm mắt, lông mày nhíu chặt như đang mơ thấy ác mộng.

“Mẹ, mẹ về .” Một phụ nữ trung niên bước , gương mặt vài phần giống Thẩm Thiên Lỗi.

Trác Vân hiệu im lặng, khẽ gật đầu, dẫn bà ngoài chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-65.html.]

Vừa khỏi phòng, phụ nữ lo lắng hỏi:

“Mẹ mang… t.h.u.ố.c về chứ?”

“Rồi.” Trác Vân đáp. “Mẹ cho Lỗi Lỗi uống, chắc sẽ sớm tỉnh thôi.”

Nghe , phụ nữ thở phào, nhưng đỏ mắt: “ cha của Lỗi Lỗi cũng từng uống thứ t.h.u.ố.c đó… cuối cùng vẫn qua khỏi. Chúng thật sự còn cách nào khác ?”

Trác Vân day trán, mệt mỏi : “Mẹ nhờ giúp Lỗi Lỗi đổi mệnh . Chỉ là quá trình cần thời gian, chờ thêm một thời gian nữa mới định.”

“Là cô gái tên Vu Duyệt ?”

“Không, là em song sinh của cô .”

Người phụ nữ vẫn bất an — dù chuyện liên quan đến tính mạng con trai bà. “ nếu là em gái của cô … Trác Tinh can thiệp ?”

Trác Vân cụp mắt:

“Có.”

“Vậy chúng …”

“G.i.ế.c Trác Tinh.”

hề do dự, ngả sofa, khép mắt .

— chẳng ai thể g.i.ế.c thật sự. Muốn khiến mất ánh sáng trong lòng, cũng dễ. Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô gái .

Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ.

(Quá thông minh tất thương, quá nặng tình tất đoản mệnh.)

Đã đến lúc để hiểu ý nghĩa của câu .

Trác Vân khẽ nhếch môi, nhớ tới quân cờ mà cất giấu bấy lâu — “Tứ trụ âm”.

Trác Tinh, ngươi thích Vu Duyệt cũng vì khí tức của cô , đúng ?

Vậy nếu đặt mặt ngươi một món ngon còn hấp dẫn hơn — ngươi sẽ thế nào?

Nếu ngươi thể khống chế bản năng quỷ của … thì ánh sáng trong ngươi, cũng sẽ biến mất thôi.

Khi Vu Duyệt và Trác Tinh khu khám bệnh, họ bỗng thấy bộ hồn ma trong tòa nhà đều đang đổ về cùng một hướng.

Dẫn đầu là một cô gái, bóng dáng mảnh mai uyển chuyển, nhưng phủ một lớp mờ ảo — vì Vu Duyệt phát hiện ngày càng nhiều hồn ma đang quấn lấy cô .

Chưa đến nửa phút, cô gái bao vây dày đặc.

Vu Duyệt tròn mắt — đầu tiên cô thấy còn “hút ma” giỏi hơn !

Thấy cô bước thang máy, Vu Duyệt vội chạy theo. Khoa Ngoại Cột sống cũng ở tầng .

“Em nhé,” cô nhanh, “Anh xuống phòng Cấp cứu .”

Trác Tinh đáp, sải chân dài, cũng bước thang máy theo cô.

Hắn giữa cô và cô gái , lặng im khác thường.

Phòng cấp cứu ở tầng một mà… lên? Vu Duyệt ngờ vực .

thật cô cũng chẳng rõ lắm, vì thang máy giờ đây nhét kín bởi vô hồn ma.

Thân thể béo phì của chúng ép thành những dải dài ngoằng, vài con còn dán ngược lên trần, xuyên qua tầm của cô.

Cảnh tượng… thật sự hỗn loạn.

Vu Duyệt chỉ kịp thấy quai hàm Trác Tinh căng cứng.

Không gian vốn nhỏ, nay đầy rẫy âm khí lạnh lẽo và mùi thối rữa. Cô vô thức nghiêng sát hơn.

lúc , thang máy bỗng rung mạnh.

Cô gái hoảng hốt ngã nhào sang bên , hét lên thất thanh.

Vu Duyệt cũng suýt ngã dúi Trác Tinh, may mà kịp nắm lan can.

Trong lúc hoảng loạn, cô thấy yết hầu khẽ động…

Còn bên , cô gái đang ngã về phía — bàn tay sắp chạm cánh tay

Vu Duyệt định phản ứng thì — cơ thể Trác Tinh đột nhiên ảo hóa.

Thế là cô gái xuyên thẳng qua , ngã lòng Vu Duyệt.

Vu Duyệt: “???”

Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại lạnh buốt trong vòng tay . Thì … cô hùng cứu mỹ nhân?

mà — Trác Tinh như sợ nghi ngờ ?

Cô ngẩng đầu “thủ phạm”.

Trác Tinh chỉ mỉm , trẻ con, dùng khẩu hình : “Cô thấy , hóa ảo từ đầu .”

Lúc , cô gái trong lòng Vu Duyệt mới khẽ :

“Xin… xin …”

“Không .” Vu Duyệt nhận cô là y tá mới của khoa .

Chỉ là — cơ thể cô quá lạnh. Ngay cả qua lớp áo, cái lạnh vẫn thấm thẳng da thịt Vu Duyệt.

Thậm chí… còn lạnh hơn cả Trác Tinh.

Vu Duyệt cô, thấy cô cúi đầu rụt rè, rõ ràng vẫn hổ vì phút lỡ trớn .

Những hồn ma lượt quấn lấy thể cô .

Có lẽ vì luôn chúng bám theo nên nhiệt độ cơ thể mới thấp đến thế, Vu Duyệt nghĩ.

May mà cô thấy… Nếu , chắc sẽ dọa c.h.ế.t mất.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Phan Anh cúi đầu, nhưng khóe mắt liếc về phía đàn ông trong thang máy.

Chiếc dây đỏ tay chủ nhân tháo bỏ — mùi khí tức còn che giấu.

Lũ hồn ma như phát cuồng mà lao về phía cô.

Phan Anh thấy ghê tởm — những linh hồn thật ghê tởm, mà chính bản , kẻ thu hút chúng, còn đáng ghê hơn.

, cô thấy chúng. Thấy rõ cả mái tóc thưa thớt của oán linh đang bám vai .

Vốn dĩ, cô định lợi dụng cú ngã để chạm “ác quỷ” , khiến mùi của cô dính lên , như mới thể dụ tới gần.

Đó chính là nhiệm vụ của cô — dụ quỷ. Dù dùng mùi hương, m.á.u tươi, … từng miếng thịt cơ thể .

Miễn thể dẫn bọn ký sinh ghê tởm đó bẫy — cô đều sẵn sàng.

Cô tồn tại chỉ vì điều đó.

hóa ảo. Cô rõ ràng thấy nuốt khan khi ngửi thấy mùi mà cuối cùng, cô xuyên qua , ngã vòng tay một cô gái khác.

Đó là đầu tiên cô chạm ấm của con . Từ đến nay, chẳng ai ôm cô như thế.

Vì kẻ thể dụ ma như cô — cũng hôi hám như chính chúng.

Thế nhưng, nơi chóp mũi là mùi đào thoang thoảng…

Phan Anh khẽ cụp mắt. Đó mới là mùi hương của bình thường.

Loading...