[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-11-08 10:30:18
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện tư nhân, Uông Hải giường bệnh, cắm đầy ống dẫn.
Mu bàn tay khô gầy của ông đang gắn kim truyền, dòng dịch trong suốt chậm rãi chảy tĩnh mạch.
Lồng n.g.ự.c ông khẽ phập phồng; màn hình giám sát, những đường sóng xanh lượn nhẹ — dấu hiệu cho thấy sinh mệnh của ông dần định.
Trác Vân bên giường, bình thản :
“Tuy giai đoạn nguy hiểm qua, nhưng ông cũng rõ đấy — thời gian của ông chẳng còn nhiều. Ông định thế nào đây?”
Uông Hải run rẩy mở mắt, khàn giọng hai chữ:
“Trác Tinh…”
Chỉ là một cái tên, chẳng kế hoạch nào cụ thể.
Trác Vân vốn chẳng mấy hứng thú ông . Bà luôn ghét cay ghét đắng cái lão quái vật vô đạo đức — nhưng thể phủ nhận, lão hiểu rõ những thứ tà môn quỷ đạo mà thường chẳng dám chạm .
Giờ bai tìm một khác thể “đổi mệnh” cho Lỗi Lỗi, nhưng vị “đại sư” mà nhà bà nuôi dưỡng chắc bản lĩnh bằng Uông Hải.
Trác Vân vốn quen chuẩn hai đường lui. Bà khẽ cụp mắt, trầm ngâm.
Nghĩ , bà vẫn quyết định tiếp tục cho theo dõi Vu Duyệt — như thế, lợi ích của bà trùng khớp với lão quái vật .
“Lão Uông, ông thất bại một . tin, giờ đời gần như chẳng còn ai thể g.i.ế.c c.h.ế.t Trác Tinh nữa.”
Người giường chỉ run rẩy ngón tay, đáp bằng một lặng nặng nề.
Trác Vân vội, giọng bà chậm rãi, lạnh nhạt:
“Thật ông cũng — năm đó chúng g.i.ế.c nó dễ dàng như thế, là vì chính đứa trẻ mang sẵn ý c.h.ế.t.”
Bà cố ý dừng , cho đối phương đủ thời gian phản ứng. Đến khi bà tiếp lời, Uông Hải đột nhiên mở to mắt:
“Chúng … thể khiến quá khứ tái diễn.”
Uông Hải nắm chặt ga giường, khản đặc hỏi:
“Ý bà là gì?”
Trác Vân mỉm , nụ chạm tới đáy mắt:
“Chỉ cần… khiến đứa trẻ mất ánh sáng của nó, chẳng ?”
Khi tỉnh dậy, Vu Duyệt đang ở xe. Cô mơ màng mở mắt, nhận đang gối đầu lên đùi ai đó.
“Tiểu Duyệt, tỉnh !”
Là Lý Hiểu Hiểu.
Khoan — cô đang ở trong thế giới nội tâm của Trác Tinh ?
Vu Duyệt bật dậy:
“Kỷ Hàn ?”
Lý Hiểu Hiểu ngớ :
“Kỷ Hàn là ai?”
Tim Vu Duyệt khựng . Hiểu Hiểu… nhớ .
Cô Hiểu Hiểu kể chuyện — hóa ba ngày trôi qua kể từ trận chiến . Đêm đó họ rời , đến đồn cảnh sát trong trấn. lúc , núi đá sập, cảnh sát mất hai ngày mới xử lý xong đường hầm. Vì Hiểu Hiểu là nhân chứng quan trọng nên bảo vệ tạm thời ở thị trấn.
Còn Vu Duyệt — xuất hiện đột ngột trong phòng trọ của cô.
“Lúc đó tớ về, thấy giường tớ!” Hiểu Hiểu cảm khái.
“Làm tớ mừng phát . Tớ còn tưởng … cũng qua khỏi.”
Cô ôm lấy Vu Duyệt , lải nhải mãi câu “ còn sống thật quá ”.
Vu Duyệt đoán, lẽ là Kỷ Hàn đưa cô về. Cô tò mò hỏi:
“Cậu sợ ? Tớ đột nhiên xuất hiện như thế.”
Hiểu Hiểu chớp mắt tinh nghịch:
“Cậu tưởng tớ ngốc chắc? Sau bao nhiêu chuyện như , còn gì mà tớ tin nổi nữa.”
“Chắc chắn ‘thứ gì đó thần bí’ đang giúp chúng ! Nếu đá ở cửa hầm tự động di chuyển chứ?”
Là chị Cao giúp bọn họ.
Hiểu Hiểu kể thêm: hai cha con Nhan Nhan đưa đến bệnh viện thành phố điều trị miễn phí; Uông Viễn Hàng cùng vài trong làng vẫn đang cảnh sát điều tra; những khác — ngoài cô y tá Tiểu Vương — thì đều c.h.ế.t.
Vu Duyệt cúi đầu. Mọi đều kết cục riêng,
chỉ còn Trác Tinh, chẳng giờ ở .
— Ăn xong là , phủi tay bỏ như từng gì ?
Cô tức đến mức c.ắ.n khăn tay.
lúc đó, Lý Hiểu Hiểu hỏi:
“Ơ? Vu Tiểu Duyệt, cổ vết gì thế? Dấu… hôn ?”
Vu Duyệt nghiến răng:
“Bị ch.ó cắn!”
Sau khi về, bệnh viện đặc cách cho họ nghỉ nửa ngày để định tinh thần. Tạm biệt Hiểu Hiểu, Vu Duyệt trở căn phòng trọ nhỏ của .
đến cửa, cô liền thấy lạ. Khu chung cư an ninh lỏng lẻo, thường dán đầy tờ rơi cửa mỗi khi cô vắng. Giờ chỉ sạch bóng quảng cáo, mà nền đất cửa cũng quét dọn gọn gàng.
Vu Duyệt cảnh giác mở khóa, ngón tay sẵn sàng bấm cảnh sát.
Cửa mở , chú gấu bông treo ở tay nắm khẽ đong đưa… và trong phòng — một giống hệt cô.
“Chị về ?”
Người mỉm , tay cầm chổi lau.
Vu Duyệt c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Sao thế ạ? Ngạc nhiên đến thế ?”
"Ba giấu chị chuyện cho em ở nhờ đúng ? Em đoán mà — chị họ nên tưởng em tự ý chứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-64.html.]
Cô gái mặt hờn dỗi, khuôn mặt, dáng , giọng … đều giống Vu Duyệt như đúc.
Vu Duyệt sững, trong đầu vang lên tiếng sóng biển. Khuôn mặt cô bé năm xưa trùng khớp với hình ảnh cô gái — một cô bé mặc đồ bơi hồng, rạng rỡ gọi cô là “chị”.
Cô gái lấy điện thoại :
“Em gọi hỏi ba ngay!”
kịp bấm , Vu Duyệt lao tới, ôm chầm lấy cô.
“Liên Liên…”
Giọng cô run lên, nước mắt ứa .
Cô bé còn sống. Trong thế giới , Liên Liên, em gái song sinh của cô, vẫn còn sống.
Quả như lời bà nội — nếu Liên Liên lớn lên, hẳn sẽ giống cô như hai giọt nước.
Liên Liên hoảng hốt, vội ôm :
“Chị, em xin ! Em ba báo cho chị, em cố ý . Chị đừng giận nhé, nếu chị giận thì… đ.á.n.h em hai cái cũng , nhưng đừng mà.”
Vu Duyệt lau nước mắt :
“Chị giận, chị chỉ là… vui thôi.”
Vui đến nghẹn ngào — vì ở thế giới , em gái cô vẫn còn sống.
Liên Liên ríu rít kể chuyện ba “gian dối”, y như hồi nhỏ vẫn nũng. Vu Duyệt chỉ , chẳng lọt gì cả — chỉ thấy lòng tràn ngập bình yên.
Một lát , Liên Liên chạy đến lấy trong túi một thẻ ngân hàng màu đỏ, hí hửng đưa cho cô:
“Cái nè!”
Vu Duyệt khẽ cau mày — nhưng chú ý hút dáng của em gái: khập khiễng, nghiêng về một bên.
“Đây là tiền ba gửi cho em mấy năm nay đó.” Liên Liên nhỏ, “Em thật là chị gửi cho họ, nên em lén để dành hết.”
Thì , nguyên chủ đây vẫn âm thầm —
kiếm bao nhiêu đưa hết cho cha , để họ gửi cho em gái. Bởi vết thương ở chân của Liên Liên liên quan đến cô, một món nợ mà cô chẳng thể thành lời, chỉ chuộc bằng tiền.
Không ngờ, Liên Liên sớm chuyện, và nay đem bộ tiền tiết kiệm trả .
Vu Duyệt nghẹn giọng:
“Thế còn tiền ăn học, em sống bằng gì?”
Cô bé tươi:
“Em thêm mà, thu ngân thì cần nhiều.”
Đôi mắt trong veo, khóe đuôi rũ, chỉ khi tinh nghịch mới cong lên như Vu Duyệt.
Vu Duyệt cũng bật .
“Chị gì thế?”
“Chị … hai chị em đúng là xinh thật.”
Tối đó, cô lặng lẽ nhét thẻ ngân hàng túi em, trong ngăn sâu nhất. Đó là lời xin cuối cùng của nguyên chủ.
Nhờ em gái, lòng Vu Duyệt nhẹ nhõm suốt cả ngày. Sáng hôm , khi tỉnh , mùi hương ngọt ngào từ em vẫn vương bên mũi — cô thật sự hết giận.
Trác Tinh là ai chứ?
Ha, cô quên !
Buổi sáng đến bệnh viện, ngang qua khoa cấp cứu, Vu Duyệt nhận các y tá hôm nay ai nấy đều mặt mày rạng rỡ.
Cô thấy lạ, nhưng vội ca nên hỏi. Đến trưa, ăn cơm ở nhà ăn, mới Hiểu Hiểu tám chuyện:
“Nghe Uông Viễn Hàng đuổi việc , nên bệnh viện tuyển mới cho khoa cấp cứu đó. Là một siêu trai nha~”
Vu Duyệt :
“Thảo nào sáng nay thấy cả trưởng khoa cấp cứu cũng tràn đầy sức sống.”
Thật , cấp cứu là khoa vất vả nhất: bác sĩ thì ngừng nghỉ, y tá thì mệt rã rời, cả khoa lúc nào cũng mang vẻ uể oải.
hôm nay, ai cũng tinh thần phơi phới — trai quả là động lực quý giá!
Hiểu Hiểu gật đầu :
“Trưởng khoa Diêm còn vui hơn ai hết. Tớ thấy bà hỏi thẳng thanh niên đó bạn gái luôn cơ.”
“Lại bà mối ?”
“Ừ. thấy mặt chồng bà , đen như đáy nồi luôn!”
Vu Duyệt suýt sặc, tưởng tượng cảnh ông trưởng khoa cao to ngoài cửa ghen tuông đến đáng thương, liền bật .
Cô hút mì, hỏi tiếp:
“Thế bạn gái ?”
“Không .”
“Không .”
Hai giọng đồng thời vang lên — một của Hiểu Hiểu, và một giọng nam trầm ấm lạ lẫm, gần.
Vu Duyệt sang — một đàn ông mặc áo vải lanh màu ngà, tay cầm khay cơm, xuống cạnh cô.
Đôi mắt ánh lên sắc nắng dịu buổi trưa, ẩn chứa chút ý .
“Vậy… em hứng thú ?”
Hứng thú gì chứ? Yêu đương ? Làm bạn gái ?
Không!
Vu Duyệt phồng má, hút thêm một ngụm mì, bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hiểu Hiểu:
“ ăn xong !”
— Hừ!
Với cái kiểu “ăn xong phủi tay bỏ ” như ,
cô một chút hứng thú cũng !