[Xuyên Không] Sau Khi Xuyên Vào Phim Kinh Dị, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Tới Rồi - Chương 59 (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-07 16:14:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Duyệt tỉnh trong một làn lạnh ẩm ướt, gì đó rơi xuống má cô.
Cô chậm rãi mở mắt, liền thấy gương mặt phóng đại của Mục Duyệt Khả.
“Cô gì ?” Vu Duyệt còn tỉnh táo hẳn, chỉ nhẹ đẩy đầu Mục Duyệt Khả dậy.
Cô chạm lên vệt nước má, Mục Duyệt Khả: “Làm thế? Sao ghé sát mặt ?”
Mục Duyệt Khả cô chằm chằm, trong mắt mang theo chút mê đắm: “Chị Vu, chị thơm quá.”
Cô tiến đến gần, mũi khẽ động đậy: “Thơm quá, thật sự thơm.”
Cô từng chút áp sát, miệng còn lẩm bẩm những lời kỳ quái.
Vu Duyệt vô thức lùi , gáy đập mạnh tường.
Đau điếng!
Cô ôm đầu, nhíu mày Mục Duyệt Khả, chỉ thấy nước miếng cô nhỏ ướt cả ngực, loang một mảng lớn.
Ngô Duyệt lập tức tỉnh hẳn — thì trong lúc cô ngủ, Mục Duyệt Khả vẫn luôn sáp , chằm chằm mặt cô. Những vệt nước cô cảm thấy má đều là nước dãi từ miệng Mục Duyệt Khả!
Cô … ăn cô !?
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vu Duyệt liền mạnh tay đẩy Mục Duyệt Khả .
Con sẽ loại ham !
thể đối phương chỉ dịch nửa tấc, ngược càng ép sát hơn — hai tay và đầu gối đều quỳ giường, từng chút bò về phía Vu Duyệt.
Nước dãi trong suốt chảy khỏi miệng, “Khà khà… Chị Vu, cho em ngửi chút nữa, cho em ngửi thêm chút nữa…”
Giọng cô khàn khàn, chẳng còn chút ngọt ngào nào của .
Làn da trắng trong như ngọc, trắng đến mức thể thấy rõ những mạch m.á.u xanh bên trong.
Những mạch m.á.u đó như sự sống, trườn làn da, trông như từng con giun đen.
Vu Duyệt thậm chí còn thấy một vật đen sì từ trán cô bò xuống khóe miệng, đẩy phần da lên như sắp chui ngoài…
Cô cố nén cơn buồn nôn, đẩy đầu Mục Duyệt Khả , vô tình thấy bóng dáng cô phản chiếu trong gương.
Lưng Mục Duyệt Khả hướng về phía gương — nhưng trong gương, nơi vốn là tóc và sống lưng, xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ khác, còn cả bầu n.g.ự.c nhô !
Khuôn mặt diễm lệ dường như thấy ánh mắt Vu Duyệt qua gương, môi đỏ khẽ cong lên, chậm rãi, vô thanh mấp máy mấy chữ:
Thơm quá
Muốn ăn quá
Lông tơ Vu Duyệt dựng , cô đẩy Mục Duyệt Khả nữa nhảy khỏi giường, vội vàng chạy ngoài, khóa trái cửa .
Chưa kịp giày, bàn chân đau rát, nhưng cô chẳng bận tâm — nỗi sợ át hết thứ.
Những khác ? Họ ở hết !?
Ra sân, cô phát hiện trời tối, trăng mây đen nuốt trọn.
Giữa sân chỉ còn Dư Minh Minh, đang thong thả .
mỗi bước của đều như đo lường chính xác, bước dài y hệt , cứ năm bước dừng một cái — giống như một con rối lên dây cót cũ.
“Dư Minh Minh!” Vu Duyệt gọi, đúng lúc ngang qua, đầu cô một cái, vẫn tiếp tục bước cứng đờ.
Vu Duyệt nắm lấy vai :
“Những khác ? Sao nhà nào cũng tắt đèn?”
chạm , mặt liền xẹp xuống như quả bóng chọc thủng, da thịt rút , rơi phịch xuống đất.
Đó sống — mà là một lớp da !
Ánh đèn hắt lên lớp da mỏng như tấm vải rách, bất động, chỉ hai con mắt vẫn đảo tròn, chằm chằm Vu Duyệt, như trách cô tại phá hủy nó.
Vu Duyệt cố nén cơn buồn nôn, chạy sang phòng Lý Hiểu Hiểu, nhưng căn phòng trống trơn.
Chỉ một cây nến trắng — từ giữa ngọn lửa, một cái đầu mọc , tóc xõa rối, đôi mắt âm u cô, rợn : “Thơm quá… cho mượn thể của cô .”
“!”
Vu Duyệt lập tức đóng sập cửa!
Mọi hết !?
Uông Viễn Hàng, chị Cao, Vương Khả Khả, Đinh Tiêu, và cả Kỷ Hàn — họ ?
Họ… cũng c.h.ế.t cả !?
Vu Duyệt chạy, thấy trong nhà tắm còn le lói ánh sáng, liền vội xông — chỉ để đối diện một gương mặt đến mị hoặc.
“Bác sĩ Vu.” — Vương Khả Khả mỉm .
“Chị cũng tắm ? Không , t.h.u.ố.c tắm là của .”
Cô bật , ngũ quan tuy giống lúc nhưng tinh xảo hơn, da thịt trắng mịn như ngọc, song bàn tay đưa lên thì sưng phù, như tay xác c.h.ế.t ngâm nước nhiều ngày.
Mùi t.h.u.ố.c hôi tanh khiến Vu Duyệt choáng váng — vai Vương Khả Khả, một phụ nữ khác đang bò , thể hòa cô , cũng mỉm với Vu Duyệt, như mời cô cùng nhập .
Còn ai khác ?
Còn sống nào !?
Vu Duyệt mắt đỏ hoe, chạy ngoài cổng — nhưng đến nơi, một bàn tay trắng toát chỉ còn xương nắm chặt lấy chân cô.
“Thịt… thịt …” — Là Đinh Tiêu.
Tay chỉ còn xương, da thịt cánh tay loang lổ từng mảng; miệng máu, giữa kẽ răng còn mắc những miếng thịt đỏ tươi.
Hắn … ăn chính !
Vu Duyệt kinh hãi giằng , Đinh Tiêu ngã xuống, bò lồm cồm đất, mũi hít đất, miệng vẫn lặp lặp : “Thịt … thịt …”
Rồi cúi xuống chính đôi chân …
Vu Duyệt bật nức nở — tại thành thế !?
Từ bao giờ bắt đầu như ? Chẳng Uông Viễn Hàng thứ vẫn bình thường !?
Trong đầu cô như gì đó nứt vỡ.
Cô lao khỏi cửa, chỉ thấy khắp nơi xác c.h.ế.t, mỗi đều mang bên hông một bình hồ lô nhỏ.
Máu chảy lênh láng, một bàn tay đứt lìa lăn đến bên chân cô.
Cô khuỵu xuống, gần như sụp đổ —
Tại … hết …
Hiểu Hiểu … Kỷ Hàn …
Họ còn sống …?
Bỗng đầu vang lên tiếng gọi:
“Bác sĩ Vu.”
Cô ngẩng lên, thấy Uông Viễn Hàng, mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, phía còn vài trong làng.
“Những khác ?” - cô nghẹn giọng.
Uông Viễn Hàng trả lời, chỉ nắm tay cô thật chặt: “Là Kỷ Hàn… chính Kỷ Hàn g.i.ế.c hết họ! Mau chạy !”
Kỷ Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-sau-khi-xuyen-vao-phim-kinh-di-toi-bi-nam-chinh-nham-toi-roi/chuong-59-1.html.]
Vu Duyệt sững — … g.i.ế.c tất cả ?
“Anh ở ?”
“Đằng .” Uông Viễn Hàng chỉ, tiếng động từ hướng đó vọng .
Hắn kéo tay cô: “Đi thôi, theo !”
Vu Duyệt về phía , lòng tràn ngập nghi hoặc. Tại Kỷ Hàn g.i.ế.c ? Sao Uông Viễn Hàng cứ kéo cô ? Còn Hiểu Hiểu thì ?
Một tiếng gầm đau đớn vang lên từ nơi xa.
Vu Duyệt giật mạnh tay, chạy về hướng đó — Trong lòng tiếng gọi thôi thúc cô đến.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Cô chạy xuyên qua con hẻm tối om, như thể đang đợi .
Ánh trăng chiếu rọi, sương mù tản — Cô thấy .
Trong hẻm, Kỷ Hàn ( đúng hơn là Trác Tinh) giữa đám khói đen, tay bóp cổ một , tay moi t.i.m , m.á.u loang đầy bàn tay, xác chất thành núi.
Nghe tiếng bước chân, — gương mặt dính máu, yêu mị lạnh lẽo.
Không còn nụ ôn hòa, còn lớp ngụy trang nào — chỉ thật sự là .
Trên tay là quả tim vẫn còn đập.
“Vu Duyệt, em đến .”
“Hoặc nên … lâu gặp.”
Dứt lời, ngửa đầu nuốt trọn quả tim .
Vu Duyệt yết hầu chuyển động, trong lồng n.g.ự.c cô dâng lên nóng, mắt ươn ướt —
Là …
Phía , Uông Viễn Hàng gào lên:
“Bác sĩ Vu! Em thấy , là kẻ g.i.ế.c !”
“Đi thôi! đưa em !”
Thật ?
Vu Duyệt đám mặt méo mó phía Uông Viễn Hàng, bên cạnh họ là từng con nữ quỷ…
Hắn vươn tay định kéo cô, nhưng cô nhấc chân, bước con hẻm đầy máu.
Ban đầu là , càng lúc càng chạy nhanh — nước mắt ngừng rơi.
Cô lao đến bên — mà cô vẫn luôn nhớ đến.
Trác Tinh, Trác Tinh, Trác Tinh!
Nghe tiếng gọi, , phủi sạch m.á.u , dang tay đón.
Cô nhào lòng , nghẹn ngào lặp lặp :
“Trác Tinh… Trác Tinh…”
Anh ôm chặt cô, giọng trầm nhẹ:
“Anh ở đây.”
Cô bật lớn hơn — tất cả sợ hãi, lo lắng, tủi , đều vỡ òa. Điều quan trọng nhất là — vẫn còn sống.
Phía , Uông Viến Hàng vẫn hét gọi, nhưng một lớp màng vô hình ngăn cách. Trong túi , con búp bê mặc váy đỏ hóa thành tro bụi khi Vu Duyệt bước hẻm.
“Đừng nữa. Anh ở đây, còn Lý Hiểu Hiểu cũng an .” Trác Tinh nâng mặt cô, bóng chân khẽ lau nước mắt nơi má cô.
Má vẫn còn đau — cô nhớ , từng giả khác lừa cô!
Đáng ghét thật!
Cô giận dỗi, ngẩng đầu c.ắ.n mạnh cằm !
Anh chỉ bật , khiến cô càng bực — “Còn ?”
Trác Tinh ôm eo cô, cúi đầu khẽ : “ , c.ắ.n chỗ .”
Ngón tay chạm lên đôi môi .
Mặt Vu Duyệt đỏ bừng — Cô định hôn !
để cô cãi, nâng cằm cô, một tay đỡ đầu, cúi xuống hôn sâu.
Đầu óc cô choáng váng, như chìm nụ hôn .
Khi tỉnh , xung quanh đổi khác — Là một thế giới trắng xóa, trống rỗng, cô tịch.
“Vu Duyệt, đây là thế giới của .”
Anh chậm rãi,
“Em đến thế giới của .”
Sương trắng như khói quấn quanh cổ tay cô, cô đàn ông tuấn tú, làn da tái nhợt mặt.
Cô từng thấy thế giới bên trong của Nghiêm Hương Hương, của con quỷ trong bệnh viện — đều tối tăm và đau đớn.
thế giới của Trác Tinh khác — Trống rỗng, sạch sẽ, đơn độc.
Anh cô, trong đôi mắt xám nhạt phản chiếu bóng dáng cô và cả trắng quanh .
Trong thế giới của , chỉ cô.
Ngực cô như lấp đầy — chua xót mà ngọt ngào.
“Được , Vu Duyệt.” Anh lấy một chiếc ghế, xuống, giọng nhẹ: “Lâu gặp, gì hỏi ?”
Bị nhắc , cô mới nhớ còn đang giận.
“Tại giả mạo khác để lừa !?”
Anh cô, khẽ — vì thấy cô tức giận, thấy ánh mắt cô chỉ tràn ngập hình bóng thôi.
“Câu hỏi tiếp theo.” — nhịn , cố ý đáp.
Vu Duyệt bĩu môi, hỏi: “Những khác cũng thấy ?
Kỷ Hàn thật sự tồn tại ?
Anh đang mượn thể khác ?”
Trác Tinh bộ suy nghĩ: “Chỉ là ảo thuật thôi. Kỷ Hàn chính là , hề mượn thể ai cả.”
“Vu Duyệt, từ đầu đến cuối, em thấy, em cảm nhận… đều là .”
Tim cô đập nhanh — mỗi lời đều giống như đang tỏ tình thế …
Cô đáp , bèn lắp bắp: “Ảo thuật thể thật đến ? Tại tiếng tim đập?”
Trác Tinh khẽ: “Muốn thử ?”
“Thử… cái gì?”
“Ảo thuật.”
Tiếng nhẹ như gió — ánh mắt Vu Duyệt trở nên mơ hồ.
“Vu Duyệt, .”
Giọng của Trác Tinh vang lên bên tai cô, cô ngây ngốc ...