Xuyên không, Nông Nữ mang theo không gian làm giàu - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:13:13
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không để chờ lâu, Vương Thiết Hải liền thấy Bình An và Kiều Niệm khiêng hai củ rễ cây dài xuống núi.
, trong mắt Vương Thiết Hải, hai củ xí, hề cong vẹo , giống hệt hai cái rễ cây, mà càng càng thấy chút kỳ lạ.
“Bình An, hai chị em con đào cái gì thế ? Sao vẻ giống rễ cây, vẻ giống lắm.” Vương Thiết Hải đợi tới gần liền hỏi.
Bình An , “Vương thúc, thứ nương ngày xưa từng , là thứ mà các gia đình quyền quý dùng để điểm tâm và đồ ăn, hơn nữa nó còn là một loại d.ư.ợ.c liệu, hôm nay chúng con lên núi thấy, liền đào lên, định kéo trấn hỏi y quán, xem thu mua .”
Kiều Niệm cũng chào hỏi, cùng Bình An hợp lực đặt sơn d.ư.ợ.c lên xe, đó mới , “Vương thúc, phiền đợi chúng con một lát, núi còn một củ nữa, bà con đang ở núi trông chừng, chúng con khiêng xuống núi cùng trấn.”
Vương Thiết Hải lúc sơn d.ư.ợ.c thu hút, vẫy tay bảo họ cứ , ở đây trông chừng là , thật trong lòng một chút cũng coi trọng thứ mà họ đào , xí gì, đây mà là d.ư.ợ.c liệu ư? Gia đình quyền quý ăn thứ ? Hắn mà tin .
Kiều Niệm và Bình An mặc kệ Vương Thiết Hải tin , hai nhanh chóng chỗ đào sơn dược, Hoa Quế Hương đang ở gần đó đào địa hoàng, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía , thấy hai trở về, liền nhanh chóng đào củ địa hoàng chân lên, dậy về phía .
“Đồ đạc đặt lên xe bò của chú Vương chứ?” Hoa Quế Hương hỏi.
Kiều Niệm gật đầu, “Đặt xong chúng con mới lên núi, núi chú Vương trông chừng, bà cứ yên tâm .”
“Được, chúng nhanh tay lên, xuống núi bà sẽ cùng các con lên trấn.” Hoa Quế Hương trong lòng thực vẫn chút chắc chắn, nên cùng, hơn là ở nhà chờ đợi khó chịu suy nghĩ lung tung.
Ba nhanh chóng thu dọn, Kiều Niệm và Bình An tiếp tục khiêng sơn dược, giỏ đeo lưng, cuốc nhỏ, ống tre và các thứ khác thì Hoa Quế Hương đeo, trong giỏ chỉ chút địa hoàng họ đào đường lên núi và , đồ đạc vẻ nhiều, nhưng thực hề nặng.
Ba tới chân núi thì thấy bên xe bò vây kín nhiều trong thôn, đang xôn xao bàn tán, Hoa Quế Hương thấy cảnh tượng , liền trực tiếp hai chị em, nhanh chóng xuống núi.
“Thím Hoa Quế Hương xuống !” Giữa đám đông ai đó hô lên một tiếng, khiến đều ngẩng đầu lên.
Lý Cẩu Thặng đợi ba Hoa Quế Hương tới gần, liền nhe hàm răng vàng khè lớn tiếng hô, “Thím Hoa Quế Hương, đào bảo bối gì thế, mau cho , thứ gọi là gì? Đào ở ?”
Đám chính là do Lý Cẩu Thặng dẫn tới, bình thường thích nhất là loanh quanh khắp thôn, thấy xe bò của Vương Thiết Hải đậu chân núi, bản tò mò, còn lớn tiếng gọi mấy đang từ ruộng về, cùng đến xem xe bò chở gì.
Kết quả là từng một đều tò mò theo, tới xem, ai trong họ nhận thứ xe, hỏi Vương Thiết Hải, cũng lắc đầu , đang bàn tán, thì ba bà cháu Hoa Quế Hương xuống núi.
“Lý Cẩu Thặng, thứ cho ngươi ngươi cũng tìm , cái đều xem vận khí, nếu thì bao nhiêu năm nay trong thôn từng thấy, nhà cũng chỉ đào , ngươi đừng ở đó mà la lối om sòm, trong thôn mà vì thứ núi xảy chuyện, thì tất cả đều là tại ngươi.”
Hoa Quế Hương công khai chuyện, nhưng cũng rước rắc rối nhà, nhân cơ hội rõ ràng, đừng vì ghen tị với nhà họ mà bất chấp tất cả núi tìm "kho báu", lỡ chuyện gì xảy đổ cho nhà họ.
Trong núi nhiều bảo bối như , dễ tìm, đại nhi tức của bà nhiều thứ như , nhưng bao nhiêu năm nay cũng từng tìm thứ gì ở trong núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-nong-nu-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-20.html.]
Quả nhiên lời , mấy ánh mắt đều chút tự nhiên, Hoa Quế Hương thấy cũng như thấy, trong thôn đều lai lịch của đại nhi tức bà, liền sơ qua sự việc, cho thứ gọi là sơn dược, họ cũng là vô tình phát hiện , lúc trấn hỏi xem thu mua , bảo tan , nếu thật sự thu mua, khi về cũng sẽ cho . Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh thứ dễ tìm, đừng vì tiền mà cần mạng, lỡ xảy chuyện gì đừng là vì nhà họ đào thứ mà họ mới lên núi.
Mọi thấy xe bò sắp , đành nhường đường, mấy trong lòng thật sự tò mò, đều chuẩn buổi chiều sẽ đợi ở đầu thôn, xem thứ đó rốt cuộc là d.ư.ợ.c liệu , bán bao nhiêu bạc.
Một canh giờ , xe bò một nữa tới Lâm An Trấn.
Ngày thường Vương Thiết Hải đều đỗ xe bò ở đầu trấn, xuống xe bộ , hôm nay sơn d.ư.ợ.c ít nhất cũng hơn một trăm cân, hơn nữa còn là gia đình họ Kiều bao xe, nên Vương Thiết Hải cũng bảo ba xuống xe, trực tiếp đ.á.n.h xe bò trong trấn, cuối cùng dừng cửa Tế Nhân Đường.
Kiều Niệm nhảy xuống xe bò, , “Vương thúc, phiền đợi ở đây một lát, hỏi .”
“Tỷ, cùng tỷ.” Bình An kinh nghiệm bán d.ư.ợ.c liệu ngày hôm qua, cũng xe bò đợi nữa.
Hoa Quế Hương bảo hai nhanh , bà và Vương Thiết Hải ở đây trông chừng là .
Kiều Niệm và Bình An gần như đồng thời bước Tế Nhân Đường, lúc Trần Chưởng Quầy đang tính sổ phía quầy, thấy hai bước , nụ mặt ông càng mở rộng, cất tiếng vang dội, “Kiều cô nương và Bình An đến , hôm nay là bán d.ư.ợ.c liệu cần bốc thuốc?”
Khóe miệng Kiều Niệm cũng khỏi giãn rộng, , “Hôm nay vẫn là bán d.ư.ợ.c liệu, Trần Chưởng Quầy ở đây thu mua ?”
Trần Chưởng Quầy , chút tò mò , “Là d.ư.ợ.c liệu gì? Lấy xem thử.”
“Ngay xe bò bên ngoài, đồ vật nặng, tiện di chuyển, mời Trần Chưởng Quầy theo .” Kiều Niệm .
Trần Chưởng Quầy gật đầu, một tiếng “Được”, khỏi quầy đó theo Kiều Niệm cùng ngoài cửa tiệm.
Hoa Quế Hương thấy Kiều Niệm dẫn , lập tức vén tấm vải thô phủ sơn d.ư.ợ.c lên, để Trần Chưởng Quầy kiểm tra.
Trần Chưởng Quầy thấy ba củ sơn d.ư.ợ.c lớn như , hai mắt sáng rực, lập tức tiến lên xem xét kỹ lưỡng, , “Sơn d.ư.ợ.c thu mua, vận khí của các con tồi, ba cây sơn d.ư.ợ.c đúng giai đoạn sinh trưởng ba đến bốn năm, bất kể là dùng để ăn thuốc, đều là thời điểm nhất, giá một trăm văn mỗi cân, Kiều cô nương chấp nhận giá ?”
Kiều Niệm ngờ giá sơn d.ư.ợ.c cao như , nàng ánh mắt dò hỏi Hoa Quế Hương, thấy bà kích động gật đầu, lúc mới , “Được, đa tạ Trần Chưởng Quầy.”
Trần Chưởng Quầy gật đầu, trong lòng chút kinh ngạc, cô nương còn thể mang cho ông bao nhiêu bất ngờ nữa, sơn d.ư.ợ.c tuy là loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, nhưng những ở Kinh thành thích các món ăn, bánh ngọt từ thứ , giá cả càng tăng vọt, ngày mai một lô d.ư.ợ.c liệu vận về Kinh thành, ba củ sơn d.ư.ợ.c khi vận đến, e rằng lộ diện sẽ tranh giành điên cuồng.
Vẫn là tiểu nhị hôm qua phụ trách cân đo, ba củ sơn d.ư.ợ.c tổng cộng một trăm bốn mươi bảy cân chín lạng, Trần Chưởng Quầy phất tay, trực tiếp tính theo một trăm bốn mươi tám cân, tổng cộng mười bốn lạng tám trăm văn tiền đồng.
Kiều Niệm Hoa Quế Hương nhận tiền, Hoa Quế Hương lúc vẫn đang xoa dịu trái tim đập loạn vì kích động, cả đời bà từng một thấy nhiều bạc như , vội vàng xua tay, bảo nàng tự nhận lấy, còn nàng là chủ gia đình , tiền bạc tự nhiên cũng do nàng giữ. Kiều Niệm nghĩ lúc ở bên ngoài cũng tiện từ chối, liền vươn tay nhận bạc.
Thanh toán xong, một nữa cảm ơn Trần Chưởng Quầy, mấy bước khỏi Tế Nhân Đường.
Cho đến khi xe bò một nữa khởi hành, Vương Thiết Hải mới chút ngây đầu , , “Thím Hoa Quế Hương, thứ đó giá trị đến , một bán mười bốn lạng bạc, chạy xe bò chở , một năm nhiều nhất cũng chỉ kiếm ba lạng bạc.” Nhà các ngươi quả là phát tài , câu cuối cùng thầm trong lòng, để tránh hiểu lầm, tưởng ghen tị, chỉ là chút hâm mộ, , là cực kỳ hâm mộ...
---