Xuyên không, Nông Nữ mang theo không gian làm giàu - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:17:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nữ tử điên cuồng lắc đầu, tay múa máy hiệu cái gì đó, một đôi mắt chứa đầy nước mắt, miệng cứ đóng mở, chăm chú chằm chằm Tiêu Cẩm Ngọc.

 

Ánh mắt Tiêu Cẩm Ngọc đột nhiên nghiêm , một cái xoay xuống ngựa, nhanh chóng bước gần nữ tử vài bước.

 

Một đôi mắt sâu thẳm như vực nước lập tức nhuộm đầy vẻ giận dữ, khoảnh khắc đó, tràn đầy nghi hoặc và hiểu.

 

Do dự trong chốc lát, trầm giọng : “Dạ Nhất, dẫn nàng theo.”

 

“Vâng.”

 

Dạ Nhất dùng chuôi kiếm đẩy nữ tử, đuổi nàng về phía đội ngũ.

 

Nữ tử lóc kéo quần áo Tiêu Cẩm Ngọc, nghiêng tránh thoát.

 

“Ngươi nhất là thành thật một chút, nếu lập tức g.i.ế.c ngươi.”

 

Trong giọng điệu của Tiêu Cẩm Ngọc ẩn chứa sát ý và tức giận vô tận, bất cứ ai thấy, đều cảm thấy thật sự sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nữ tử .

 

Tiêu Cẩm Thịnh trong xe ngựa rộng rãi, thu tầm mắt, hai nắm đ.ấ.m siết chặt, môi mím chặt, ánh mắt chằm chằm một nơi nào đó, lâu thật lâu gì.

 

Chỉ là đôi tay khẽ run rẩy, tố cáo sóng gió kinh hoàng trong lòng lúc .

 

Kiều Niệm buông rèm xe xuống, lắc đầu với Lưu Vân, hiệu nàng đừng hỏi vội, đợi an , Tiêu Cẩm Ngọc nhất định sẽ cho nàng .

 

Đoàn nhanh qua nửa trấn. Nơi ở vẫn là một tiểu viện thanh u. Hôm nay đều tâm trạng ngoài dạo chơi, thức ăn đều là Dạ Nhất dẫn mang về.

 

Đến bữa tối Tiêu Cẩm Ngọc vẫn đến. Kiều Niệm liền cùng Bình An, Triệu Cảnh Hạo ăn , ăn xong bảo bọn họ sớm nghỉ ngơi.

 

Cho đến khi ngủ, Tiêu Cẩm Ngọc mới chậm rãi đến, chỉ là sắc mặt chút .

 

Lưu Vân thấy , khi Kiều Niệm gật đầu đồng ý, lặng lẽ lui ngoài.

 

“A Niệm, để ôm một chút, ?”

 

Tiêu Cẩm Ngọc lúc giống như một chú ch.ó lớn ủy khuất, cần lắm sự an ủi và ôm ấp của chủ nhân.

 

Kiều Niệm trực tiếp dùng cái ôm để đáp , an ủi vỗ nhẹ lên lưng . Nửa ngày , Tiêu Cẩm Ngọc mới buông nàng , kéo một nụ , : “Để ngươi lo lắng .”

 

Kiều Niệm kéo xuống, rót một cốc nước cho : “Bữa tối ngươi ăn ? Nếu ăn thấy trong viện bếp, nấu cho ngươi một bát mì.”

 

“Không cần, đói, bây giờ cũng ăn.” Tiêu Cẩm Ngọc một uống cạn nước trong cốc, cảm thấy đều dễ chịu hơn một chút.

 

Trong lòng lo lắng Tiêu Cẩm Thịnh, quả thật chút khẩu vị nào.

 

“Như ? Đi, ngươi đốt lửa cho , một bát mì nhanh thôi. Đại công tử cũng ăn , nấu cho một bát nữa.” Kiều Niệm dậy kéo Tiêu Cẩm Ngọc liền ngoài.

 

Ngực Tiêu Cẩm Ngọc chút căng lên, nụ nơi khóe môi lặng lẽ lớn dần, mặc nàng kéo ngoài.

 

Trong xe ngựa của bọn họ gạo, mì, gia vị vô cùng đầy đủ. Động tác của Kiều Niệm nhanh, nhào bột, cán bột, nước sôi thì thả mì.

 

Rất nhanh hai bát mì trứng rau xanh xong. Kiều Niệm lén lút thêm vài giọt Linh Tuyền mì. Chỉ cần gần bếp, là thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm đó.

 

Tiêu Cẩm Ngọc bưng một bát cho Tiêu Cẩm Thịnh, đây là Kiều Niệm đặc biệt , nhất định ăn hết.

 

Cũng vẻ mặt khó coi của Tiêu Cẩm Thịnh, sải bước về bếp, bưng bát lên, càng ăn càng thấy ngon, ba năm cái liền hết sạch một bát mì.

 

Ăn xong cảm thấy vẫn thèm, nếu Kiều Niệm ngăn , còn xem mì của Tiêu Cẩm Thịnh ăn .

 

Không ăn thì để ăn.

 

Hắn còn thể ăn .

 

Tiêu Cẩm Thịnh: Đệ cần nữa , ai thì nhanh nhặt .

 

Kiều Niệm: “…Ngươi sợ đại ca ngươi sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi ?”

 

Uất khí trong lòng Tiêu Cẩm Ngọc lúc tan biến, ung dung : “Đại ca lúc đoán chừng tâm trạng ăn cơm, để đó cũng lãng phí.”

 

“Là vì nữ tử ?”

 

Lúc , Tiêu Cẩm Thịnh một trong căn phòng tối om thất thần. Bát mì bàn nguội lạnh, cũng chút ý định động đũa nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-nong-nu-mang-theo-khong-gian-lam-giau/chuong-111.html.]

 

Cho đến khi trời hửng sáng, bên ngoài truyền đến giọng trầm thấp của Ám Nhất: “Chủ tử.”

 

Ánh mắt Tiêu Cẩm Thịnh từ từ tiêu cự, về phía cửa phòng, nhàn nhạt : “Vào .”

 

Ám Nhất hôm qua cưỡi ngựa phi nhanh về kinh thành, lúc vội vã trở về, chắc hẳn nhận tin tức chính xác.

 

“Chủ tử, thuộc hạ điều tra vị vẫn luôn an ở trong Lai Dương Hầu phủ, cũng hề ngoài, chuyện gì đặc biệt xảy .”

 

“Ngươi tận mắt thấy ?”

 

“Vâng, thuộc hạ tận mắt thấy nàng ở trong Lai Dương Hầu phủ.”

 

Trong phòng rơi im lặng, lâu đến mức Ám Nhất cứ tưởng Tiêu Cẩm Thịnh còn dặn dò gì khác.

 

Khi đang nghĩ nên lui ngoài , : “Đi đem tới đây.”

 

Dạ Nhất: “Vâng.”

 

Sau khi đến đây ngày hôm qua, nữ tử liền nhốt . Giữa chừng mang cơm nước đến, nhưng ai đến hỏi nàng một lời nào.

 

Nữ tử chính là mà Tiêu Cẩm Thịnh từng bảo vệ cả đời, Đại cô nương Tề gia, Tề Mẫn Nhu.

 

“Rầm.”

 

Cửa phòng từ bên ngoài mạnh mẽ đẩy . Ám Nhất ở cửa, lạnh lùng : “Chủ tử gặp ngươi.”

 

Nước mắt Tề Mẫn Nhu lập tức trào khỏi khóe mắt, khó khăn dậy, theo Ám Nhất, gặp duy nhất nâng đỡ nàng sống sót.

 

Hai đến phòng Tiêu Cẩm Thịnh. Ám Nhất bẩm báo một tiếng, đẩy cửa , hiệu Tề Mẫn Nhu .

 

Tề Mẫn Nhu liếc mắt một cái liền thấy nam nhân đang đoan chính bàn. Nước mắt trong mắt như đê vỡ, chảy tràn qua khuôn mặt đầy những vết sẹo kinh khủng của nàng, há miệng, vẫn phát một chút âm thanh nào.

 

Bước chân như đóng đinh , cũng thể bước qua .

 

Hóa khi ở trong nỗi đau tột cùng, thật sự là thở nổi.

 

nàng còn nhiều lời cho .

 

Nói cho , hề chuyện gì tổn hại , là nữ nhân , là bọn họ, thế phận của nàng, hành hạ nàng thành bộ dạng hiện tại.

 

Còn lợi dụng tình cảm của bọn họ, hạ độc , khiến tử sĩ vây g.i.ế.c ...

 

Tiêu Cẩm Thịnh cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, về phía nữ nhân khiến yêu hận .

 

Ban đầu bọn họ cuối cùng gặp mặt, chỉ hai câu, thì "Tề Mẫn Nhu" đưa cho một chén ...

 

Ba năm nay cảnh tượng đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của .

 

Mỗi tỉnh , đều mồ hôi đầm đìa, lâu thật lâu cũng thể ngủ .

 

Không từng nghi ngờ qua, bất kể là , của Tiêu Cẩm Ngọc, đều âm thầm điều tra xem "Tề Mẫn Nhu" khác giả mạo .

 

Kết quả đều giống , mặt của "Tề Mẫn Nhu" là thật, đeo bất kỳ mặt nạ nào, hành vi cử chỉ của nàng cũng phát hiện điều bất thường.

 

Hai năm nay mới từ bỏ việc giám sát nàng .

 

đột nhiên xuất hiện một nữ tử đôi mắt giống nàng như đúc.

 

Thậm chí ngay cả dáng , vị trí nốt ruồi son cổ tay, đều giống hệt .

 

Tiêu Cẩm Thịnh ngẩng đầu, chỉ một cái liếc mắt, tim như ngàn đao vạn kiếm cắt xé, đau đến mức lập tức bóp nát chiếc cốc trong tay.

 

Mảnh vỡ găm thịt, mới khiến khôi phục một chút lý trí. Trực giác mách bảo , nữ tử mới là cùng yêu mười năm.

 

Người ở kinh thành , là giả.

 

“Nhu nhi, là nàng ?” Tiêu Cẩm Thịnh giọng run rẩy, cẩn thận từng li từng tí tràn đầy mong đợi.

 

Tề Mẫn Nhu nhắm mắt, gật đầu, mặc cho nước mắt vỡ đê.

 

Không thể chịu đựng nổi nỗi bi thống to lớn trong lòng thêm nữa, “phụt” một tiếng, một ngụm m.á.u phun , thể mềm nhũn, liền ngất lịm ......

 

---

Loading...