Xuyên Không Nhặt Được Tướng Công Năm Tuổi Rưỡi - Chương 17: --- Mua mua mua

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:26:48
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tào Hi trong lòng ôm năm mươi lượng ngân phiếu và hai mươi lượng tiền mặt, đột nhiên cảm thấy tự tin hẳn.

 

Nàng cúi đầu với Tần Chiêu: “Chúng giờ tiền , đưa đến học đường học tập mới .”

 

“Thật sự học ?”

 

Tần Chiêu kích động kéo áo Tào Hi, xác nhận nữa.

 

“Đương nhiên, học hành quan trọng, nếu thì bán cũng chẳng gì.” Nàng Tần Chiêu mãi là một bình hoa.

 

giờ chúng mua mua mua .”

 

Tào Hi bắt đầu chế độ mua sắm của , tiên là mua bông và vải vóc. Chiếc chăn trong nhà đều chắp vá từ vải rách, nàng từ lâu .

 

Nàng và Tần Chiêu đến tiệm y phục may sẵn. Người bán hàng là một kẻ mắt tinh mồm ngọt, thấy đồ trong tay hai , liền đây là những khách hàng thể mua hàng.

 

Hắn chủ động bước tới hỏi: “Cô nương, cô mua loại y phục nào?”

 

Tào Hi chỉ Tần Chiêu với bán hàng: “Chỗ các ngươi y phục cỡ ?”

 

“Có ạ, cô nương mời bên .” Người bán hàng dẫn Tào Hi đến khu vực áo nam ở phía trong tiệm.

 

“Ở đây chỗ thử y phục ?” Y phục may sẵn vẫn mặc mới hợp .

 

“Có ạ.”

 

Tào Hi giá treo y phục, đầu hỏi Tần Chiêu: “Đệ thích y phục kiểu gì?”

 

Tần Chiêu nhíu mày nhỏ suy nghĩ một lát: “Kiểu dáng đơn giản một chút, màu sắc chọn màu tối ạ?”

 

“Đệ thích màu gì?” Tào Hi lộ vẻ nghi hoặc.

 

“Màu tối khó bẩn ạ.” Thân hình còn nhỏ yếu, y phục dính nước sẽ trở nên nặng nề, Tào Hi bao giờ để giặt.

 

“Cứ chọn cái thích .” Tào Hi ghé sát tai Tần Chiêu thì thầm: “Chúng bây giờ cần dậy sớm thức khuya kiếm tiền nữa, nên đừng sợ bẩn y phục.”

 

Tào Hi trong nhiều y phục chọn một chiếc màu đỏ. Tần Chiêu bẩm sinh da trắng, mặc màu đỏ sẽ .

 

Tần Chiêu c.h.ế.t sống đồng ý, màu đỏ là y phục của nữ nhi, sẽ mặc.

 

Cuối cùng tự chọn một chiếc y phục màu xanh lam, phòng thử đồ.

 

Nhân lúc Tần Chiêu thử y phục, Tào Hi chọn cho một chiếc y phục màu xám bạc, định bụng để mặc khi học.

 

“Tào Hi.”

 

Tần Chiêu bước khỏi phòng thử đồ, hai tay rũ xuống hai bên kéo kéo y phục.

 

Không từng mặc y phục mới, nhưng , mặt Tào Hi chút căng thẳng, động tác vô thức trở nên gò bó.

 

Tào Hi tiếng ngước , đập mắt nàng là một thiếu niên dáng thẳng tắp, mặt tựa hoa đào, vô cùng tuấn tú.

 

Cuộc sống thể phai mờ khí chất thiếu gia của , ngược còn khiến thêm phần khác biệt.

 

Y phục mới giúp thoát khỏi hình ảnh thiếu gia sa sút, giờ đây thực sự là một công tử nhà giàu.

 

“Tiểu công tử nhà ai ?” Tào Hi trêu chọc.

 

Mèo Dịch Truyện

Nghe Tào Hi trêu ghẹo, mặt đỏ lên, ánh mắt cảnh cáo nàng.

 

Sợ nàng mắc bệnh cũ, bất chấp ngoài mà những hành động kinh .

 

Chậc! Mặc kiểu gì cũng đổi hình ảnh tiểu cổ hủ của .

 

Tào Hi chẳng thèm bận tâm, đưa cho chiếc y phục khác: “Đi thử chiếc xem.”

 

Tần Chiêu nhận lấy y phục cũng hỏi nhiều, phòng thử đồ!

 

Chiếc y phục phức tạp hơn cái , cẩn thận cài sai cúc, tháo từng cái cài . Đang luống cuống tay chân thì Tào Hi ở ngoài gọi .

 

“Tần Chiêu, xong , cần giúp ?”

 

Tần Chiêu sợ đến mức tay run lên, đẩy nhanh động tác cài cúc: “Không cần, sắp mặc xong .”

 

Càng vội càng cài , vã mồ hôi hột vì sốt ruột.

 

Khi Tần Chiêu mặc xong y phục đầu , vặn đối diện với Tào Hi còn kịp rụt đầu về. Một luồng huyết khí dâng lên mặt , đỏ bừng đến mức như rỉ máu.

 

“Ai cho tỷ trộm?”

 

Tần Chiêu tức đến mức tay run rẩy, một tay đẩy nàng , kéo rèm che kín .

 

Tào Hi xoa xoa mũi, chút ngượng ngùng với bán hàng: “Đệ thẹn thùng đó mà.” Nhìn trộm bắt quả tang thì ngượng chứ.

 

Người bán hàng giữ nụ chuyên nghiệp: “À, con trai mà, đây là đang ngượng ngùng thôi.”

 

Hắn cũng nghĩ xa xôi, dù bé còn nhỏ, y phục cũng là áo ngoài, nên khi thấy Tào Hi trộm cũng lấy lạ.

 

Tào Hi hồi tưởng khoảnh khắc thoáng qua , nhận thấy chiếc y phục mặc lên càng hơn.

 

Chậc chậc, nàng dám trộm nữa, chỉ đành tiếp tục chọn y phục, chọn cho hai bộ áo ngoài và hai bộ áo lót, chọn cho Tần Chiêu hai bộ áo lót.

 

Tào Hi: “Chiếc màu xanh lam và chiếc , cùng với những món , tính tiền hết .”

 

Khi Tần Chiêu y phục của bước , liền thấy Tào Hi đặt một đống y phục lên quầy, chuẩn thanh toán. Người bán hàng nhận lấy y phục trong tay , gấp gọn gàng đặt chung .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-nhat-duoc-tuong-cong-nam-tuoi-ruoi/chuong-17-mua-mua-mua.html.]

 

Thấy dáng vẻ mua hết, lén kéo áo Tào Hi, ngăn nàng ! Tiền thể tiêu vội vàng như , tiết kiệm chi tiêu.

 

Tào Hi dùng tay véo má : “Đệ mặc chiếc y phục màu xám bạc trông tuấn tú, thể mặc khi học.”

 

Tần Chiêu véo má, trong lòng thịch một tiếng, vô thức về phía bán hàng, vệt hồng mặt phai từ từ hiện lên.

 

Hắn liếc Tào Hi một cái trách móc, thể véo khen mặt ngoài chứ, nhưng trong lòng ngọt ngào vô cùng!

 

Khi rời khỏi tiệm y phục, mỗi bọn họ cõng một bọc, trong lòng còn ôm một bọc, trông thật ngốc nghếch.

 

“Tào Hi.” Tần Chiêu giờ đây giống như một gói hàng di động.

 

“Thằng ngốc .” Tào Hi , chút bật .

 

Mua xong y phục, hai trực tiếp về nhà, trong nhà còn nhiều thứ cần mua.

 

Để gây sự chú ý của khác, hai đứa chỉ thể như hai con chuột hamster nhỏ, từng chút một vận chuyển đồ về nhà.

 

Về đến nhà, cả hai đều mệt rã rời bệt giường, đến khi hồn thì trời xế chiều.

 

Tào Hi hôm nay kiếm khoản tiền lớn, định bụng ăn mừng, bữa trưa thịnh soạn, nàng còn đặc biệt pha hai ly nước ép trái cây.

 

Chiếc bàn đặt gốc cây táo, hai sáu món ăn, đây là đầu tiên xa xỉ đến trong gần hai năm qua!

 

Tào Hi giơ ly trong tay lên với Tần Chiêu: “Chiêu Chiêu, cạn ly mừng cuộc sống mới của chúng .”

 

Tần Chiêu cũng vẻ nâng ly cụng với nàng, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy khá ngon!

 

“Tào Hi, tỷ đừng gọi là Chiêu Chiêu nữa, lớn .” Tần Chiêu ý thức sửa cách xưng hô của nàng.

 

“Ta chỉ gọi riêng tư thôi mà, mặt ngoài đều gọi tên .”

 

Tào Hi vô thức phản bác, nhưng nghĩ con trai mà gọi tên lặp thì lắm, liền vui vẻ chấp nhận đề nghị của .

 

Hai khi ăn no nê một bữa ngon lành, liền lười biếng tựa sân sưởi nắng.

 

Tần Chiêu nheo mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nắng, trông thoải mái!

 

Nghỉ ngơi đủ, Tào Hi liền đề nghị: “Tranh thủ trời còn nắng, chúng chăn đệm , nếu nhanh thì tối nay chúng thể dùng chăn đệm mới .”

 

Tần Chiêu: “Vâng, để tránh việc kim chỉ ban đêm mỏi mắt.”

 

Tào Hi tuy linh hồn của trưởng thành, nhưng khi gặp việc kim chỉ thì là một kẻ vụng về, đường may xiêu vẹo lung tung. Cuối cùng, Tần Chiêu vẫn là tự mày mò thành việc may chăn đệm!

 

Tào Hi vỗ vai Tần Chiêu: “Người thông minh gì cũng đấy.”

 

Nghe , Tần Chiêu trợn trắng mắt. Ngoại trừ kiếm tiền, y cảm thấy Tào Hi gì cũng đáng tin.

 

Tào Hi nhào thẳng lên bộ chăn đệm mới , ngây ngô mãi thôi, cuối cùng cũng từ biệt chiếc chăn bông liễu tơ kém chất lượng.

 

Buổi tối khi rửa mặt xong, Tần Chiêu cứ loanh quanh bên Tào Hi hồi lâu mà chịu ngủ, cũng chẳng chịu lời nào.

 

“Đệ rốt cuộc gì?” Tào Hi y xoay đến chút choáng váng, thật sự rõ ý đồ của y.

 

Tần Chiêu do dự một lát: “Tối nay tỷ còn sang kể chuyện khi ngủ cho ?”

 

Tào Hi: “Đệ ?”

 

Tần Chiêu: “Vâng, những câu chuyện tỷ kể đều từng qua, mới mẻ.”

 

Tào Hi: “Vậy cứ lên giường đợi , dọn dẹp một chút sẽ sang tìm .”

 

Tào Hi thu dọn giường chiếu, bộ nội y mới mua, đó mới dậy đến phòng của Tần Chiêu.

 

Tần Chiêu giường, ngay ngắn, trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.

 

Thấy Tào Hi bước , y lập tức dậy, nhường chỗ cho Tào Hi.

 

Tào Hi thấy y vẫn mặc nội y cũ liền hỏi: “Sao bộ đồ mới mua?”

 

Tần Chiêu: “Đồ cũ vẫn còn mặc , tiết kiệm hơn chút.”

 

Tào Hi: “Nếu chịu mặc nhanh, đợi một thời gian nữa sẽ nữa .”

 

Chiều cao của Tần Chiêu hiện giờ mỗi ngày một khác, lớn nhanh.

 

Tần Chiêu: “Vậy sáng mai sẽ .”

 

Cả hai cùng chui trong chăn mới, đắp kín mít! Hôm nay nàng định kể chuyện “Thủ chu đãi thố” và “Yểm nhĩ đạo linh”.

 

Giọng kể chuyện của Tào Hi trầm ấm mà sống động, nhưng Tần Chiêu thấy những câu chuyện bằng hôm qua.

 

Tần Chiêu kéo cánh tay Tào Hi, giọng mềm mại nũng nịu: “Tào Hi, nhân vật trong những câu chuyện ngốc quá, chúng đổi sang chuyện khác .”

 

Tào Hi: ........................Ngốc ư? Đây chẳng là những câu chuyện trong sách giáo khoa tiểu học ?

 

Thế là nàng đổi sang hai câu chuyện khác: “Họa xà thiêm túc” và “Diệp Công hảo long”.

 

Hai câu chuyện chút ý nghĩa giáo dục, như mới khiến Tần Chiêu hài lòng!

 

Tần Chiêu chuyện cũng bắt đầu yêu cầu, quá ấu trĩ, quá đơn giản, nhân vật quá ngốc nghếch, khiến Tào Hi chút đau đầu.

 

Đứa trẻ trí thông minh cao thật khó đối phó, cứ thế , nàng chắc kể “Tôn Tử Binh Pháp” và “Ba Mươi Sáu Kế” mất.

 

 

Loading...