Xuyên Không Nhặt Được Tướng Công Năm Tuổi Rưỡi - Chương 14: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:26:45
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tân Gia

 

Trải qua sự nỗ lực của ngày hôm qua, chuồn chuồn tre chất đầy hai giỏ.

 

Tay Cao Hi mài rách da, về Lệ Phong gì cũng chịu để nàng tiếp tục đẽo gỗ, bắt nàng cùng Tần Chiêu việc mài giũa, còn y thành.

 

Sáng sớm, cùng thành. Lệ Phong và Cao Hi bán chuồn chuồn tre, Thủy Ngưu cùng bọn họ tiếp tục bán giỏ.

 

Vừa đến trấn, liền ai đường nấy. Lệ Phong và Cao Hi một bán ở Đông phố, một bán ở Tây phố, như một nửa trong thành thể thấy đồ vật họ bán.

 

Cao Hi đặt đồ xong liền hô lớn: “Bán chuồn chuồn tre đây, chuồn chuồn tre bay lên trời đây!”

 

Tần Chiêu cũng bày một sạp ở bên cạnh nàng, tay ngừng xoay chuồn chuồn tre, bay lên bay xuống, nhanh tụ tập một đám vây xem.

 

“Các công tử, phu nhân, các đại gia, đại nương, nhà nào trẻ nhỏ nhất định mang một chiếc về cho chúng. Tin , chúng nhất định sẽ thích!” Cao Hi sức rao bán.

 

Cuối cùng một thanh niên bước tới hỏi: “Cái bao nhiêu tiền?”

 

“Hai mươi văn tiền một cái.”

 

Cao Hi và Lệ Phong định giá là hai mươi văn tiền một cái, ba mươi lăm văn tiền hai cái.

 

“Ngươi cướp luôn cho ? Cái que gỗ nhỏ xíu mà ngươi bán đắt thế, nghèo đến phát điên .” Hắn gần như thể tin tai .

 

“Vị công tử , nếu giá cả hợp, mời qua bên cạnh cân nhắc.”

 

Tần Chiêu chút thích ngữ khí chuyện của vị thanh niên .

 

Thanh niên Tần Chiêu ý đuổi khách, mặt lập tức tối sầm, lớn tiếng quát: “Ngươi chuyện kiểu gì hả?”

 

“Vị công tử , lời lẽ chỗ mạo phạm , chi bằng thế , lấy hai cái, cho ba mươi lăm văn là .”

 

Cao Hi tủm tỉm bước giảng hòa.

 

“Vậy lấy cho hai cái .”

 

Vừa thấy món hời để chiếm, thanh niên liền vội vàng mua hai cái. Lúc rời còn sang Tần Chiêu : “Học theo chị ngươi mà ăn , đừng chuyện hôi như ăn cứt ch.ó .”

 

Tần Chiêu tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng việc ăn vẫn tiếp tục nên thể đối đầu với . Cơn tức giận đành nuốt xuống.

 

“Tất cả mặt ở đây, mua hai cái đều ba mươi lăm văn, bán hết thì thôi.” Cao Hi tranh thủ lúc đang đông khách mà nhanh chóng quảng bá.

 

“Lấy cho hai cái, cũng lấy cho hai cái!” Mọi tranh giành xô đẩy, đều sợ mua .

 

Món đồ mới lạ, thị trường từng xuất hiện, ai cũng mang về nhà cho con cái chơi, cũng tự chơi.

 

Rất nhanh, một đống chuồn chuồn tre bán hết.

 

“Ngày giờ sẽ đến, ai nhu cầu thì đến mua nhé.”

 

Chuồn chuồn tre chỉ thể bán hai , đồ vật đơn giản, học là , giống như kẹo hồ lô, bán xong ngày hôm xuất hiện hàng nhái .

 

Đám đông dần tản , Cao Hi kéo Tần Chiêu : “Lần thể nông nổi như , nếu xảy xung đột thì chịu thiệt là chúng . Mục đích của chúng là tiền trong túi , ngàn vạn đừng vì loại mà tức giận.”

 

“Hắn chuyện khó quá.” Tần Chiêu chút tủi .

 

chút khó , cũng đẩy sang một bên, đặc biệt là khi , đều động thủ.” Chỉ là đ.á.n.h , Cao Hi chậm rãi thở dài.

 

Tần Chiêu chút tủi : “Vậy tỷ còn ?”

 

“Ta đây chẳng sợ đ.á.n.h ? Nếu động thủ, chúng chỉ chờ đ.á.n.h thôi, việc ăn cũng thành. Đây gọi là tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, ?” Cao Hi liếc xéo Tần Chiêu một cái.

 

“Ý gì ?” Tần Chiêu cũng dùng mắt liếc xéo Cao Hi.

 

Uổng công văn vẻ , căn bản chẳng hiểu chi.

 

Cao Hi: “Đợi định , sẽ đưa thư viện học.”

 

Tần Chiêu thoạt thể đến thư viện thì mừng rỡ khôn xiết, nghĩ một lát thấy gì đó đúng.

 

“Tỷ chê ?”

 

Tần Chiêu ngẩng đầu giận dữ Cao Hi, cả khuôn mặt đều rõ “tỷ dám thừa nhận thử xem”.

 

Cao Hi c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận: “Không chuyện đó, oan uổng .”

 

“Hừ! Ta tha cho tỷ đó!”

 

Tần Chiêu vượt qua Cao Hi lên phía , lưng thẳng tắp, kiêu hãnh hệt như một chú gà trống lớn.

 

Khi họ trở , chuồn chuồn tre của Lệ Phong vẫn còn một phần nhỏ.

 

Cao Hi và Tần Chiêu mỗi chia một ít, mang góc phố bán hết.

 

Ba trong góc khuất chia bạc. Cao Hi: “Hôm nay tìm xem trấn căn nhà nào thích hợp .”

 

Lệ Phong: “Tỷ căn nhà như thế nào?”

 

Cao Hi: “Tìm căn nhỏ thôi, hai gian phòng ngủ, thêm một nhà bếp là .” Nàng và Tần Chiêu đủ dùng.

 

“Nếu ngại xa, thể tìm gần thành tường, giá nhà ở đó tương đối rẻ hơn.”

 

Lệ Phong một năm nay cũng ngừng xem nhà, ít nhiều gì cũng chút hiểu .

 

“Vậy thì chúng cứ từ trung tâm thành ngoại thành mà tìm, chỗ nào rẻ thì ở đó.”

 

cũng ngoài thành, qua thì đừng bỏ lỡ, cứ xem hết một lượt cho bản yên tâm.

 

Họ đều là những quen phố, mỗi ngóc ngách trong thành đều bóng dáng họ, nên việc tìm nhà cũng thuận lợi.

 

Căn nhà đầu tiên xem là ở trung tâm thành, nhà lớn lắm, bếp và phòng ngủ riêng, mỗi tháng một ngàn năm trăm văn. Sợ đến mức họ dám trả giá, chỉ sợ chủ nhà đồng ý luôn.

 

Căn nhà thứ hai cách trung tâm thành nửa chén , một cái sân nhỏ, lớn lắm thể trồng một ít rau xanh, trong sân trồng một cây táo tàu, tổng cộng hai phòng ngủ, một kho củi, bếp sạch sẽ.

 

Mỗi tháng năm trăm văn tiền, so với căn đầu tiên thì lớn hơn nhiều mà giá cũng rẻ hơn, Cao Hi và Tần Chiêu đều khá thích nơi .

 

Căn thứ ba thì xa, chỉ cách miếu Thổ Địa một bức tường, gần thành tường, sân lớn, bốn phía sân bao quanh bởi bụi cây, nhà vẻ cũ kỹ, mùi đất ẩm nặng.

 

Vì lâu ngày ở, căn nhà chút đổ nát, nhưng giá cả chăng, mỗi tháng chỉ ba trăm văn, khuyết điểm duy nhất là bốn bề kề cận hàng xóm.

 

Trở về miếu, ba quây quần một chỗ, thảo luận xem căn nhà nào đáng giá hơn.

 

Căn nhà ở trung tâm thành thể chọn, một là quá đắt, hai là gian quá nhỏ, nếu gì đó cũng thể xoay sở.

 

Cao Hi cứ lưỡng lự giữa căn nhà thứ hai và thứ ba.

 

Lệ Phong: “Hay là chọn căn thứ hai ? Hai các ngươi ở xa khu dân cư quá cũng an .”

 

Tần Chiêu cũng phụ họa bên cạnh: “ là căn thứ hai hơn, nhà cũ đến thế, nhà quá nát thì tốn tiền thuê cũng đáng.”

 

Cao Hi: “Được, thì chọn căn thứ hai .”

 

Vốn dĩ nàng lưỡng lự, Tần Chiêu liền lập tức đưa quyết định.

Mèo Dịch Truyện

 

Lệ Phong: “Các ngươi hộ tịch ? Thuê nhà cần xem hộ tịch.”

 

Điều thì Cao Hi từng nghĩ tới: “Ta , nhưng của Tần Chiêu thì mất .”

 

Lệ Phong: “Tỷ thể đến nha môn hồ sơ , còn Tần Chiêu…”

 

Lệ Phong dừng một lát tiếp: “Hiện nay tình hình kinh tế triều đình , chiến sự biên cương ngừng, tỷ mang theo chút tiền thì chắc vấn đề lớn.”

 

Cao Hi: “Được, mai qua đó xem thử.”

 

Ngày hôm

 

Cao Hi dẫn Tần Chiêu đến hộ tịch. Vì còn quá sớm, nha môn mở cửa, hai đành cổng nha môn.

 

Cánh cửa mở , Cao Hi và Tần Chiêu phía mất thăng bằng, cả hai đồng loạt ngã xuống đất.

 

“Ôi chao, nhà ai con nít chơi ở đây , mau dậy .”

 

Vị nha dịch mở cửa tuổi, mắt , đến, liền bắt đầu xua đuổi.

 

Cao Hi dậy, đồng thời đỡ Tần Chiêu lên: “Quan gia, đến đây để đăng ký hộ tịch.”

 

Nha dịch lùi hai bước, tầm mắt tập trung: “Đại nhân nhà ngươi ?”

 

Không đợi Cao Hi mở lời, mắt Tần Chiêu đỏ hoe, vành mắt ngân ngấn lệ, như thể nước mắt thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

 

“Quan gia, chúng còn nhà nữa, giờ chỉ còn và tỷ tỷ thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-nhat-duoc-tuong-cong-nam-tuoi-ruoi/chuong-14.html.]

Người tuổi thì dễ mềm lòng: “Đưa hộ tịch đây xem.”

 

Cao Hi vội vàng lấy hộ tịch trong lòng , đưa cho nha dịch.

 

Nha dịch cầm hộ tịch, đối chiếu: “Sao chỉ một ngươi? Hắn ?”

 

“Quan gia, là biểu của , hộ tịch thất lạc đường .”

 

Cao Hi lấy bạc chuẩn sẵn, lén lút nhét tay nha dịch.

 

Nha dịch nhận lấy tiền, liếc mắt lượng, khuôn mặt đầy nếp nhăn của tức khắc nở nụ .

 

“Hai ngươi theo , khác hỏi thì cứ thích xa của , khác hỏi thì tuyệt đối đừng mở miệng.”

 

Cao Hi nắm tay Tần Chiêu, vội vàng theo nha dịch. Tục ngữ trong nha môn thì việc dễ ”, hộ tịch đến tay đầy nửa nén nhang.

 

Cao Hi và Tần Chiêu .

 

Cao Hi véo má nhỏ của Tần Chiêu, : “Tiểu nhân tinh.”

 

Tần Chiêu khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ hờn dỗi đưa tay hất tay Cao Hi : “Không động tay động chân.”

 

Cao Hi..............

 

Cao Hi ngờ việc hộ tịch nhanh đến , thế là nàng quyết định tìm Lệ Phong .

 

“Nhanh ?” Lệ Phong ngạc nhiên.

 

Cao Hi nhận lấy giỏ trong tay Lệ Phong: “Phương pháp dạy hữu dụng lắm.”

 

Lệ Phong: “Lát nữa bán hết chuồn chuồn tre, chúng xem nhà.”

 

“Được.”

 

Đến chiều, chuồn chuồn tre bán hết, ba mới vội vã chạy đến nhà chủ trọ, chốt hạ chuyện thuê nhà.

 

Cao Hi thuê nửa năm, tờ khế ước trong tay, nàng thở phào một thật sâu, cuối cùng thì ở gian xa lạ , cũng thời gian để thở.

 

Từ khi xuyên đến giờ, từng ở một căn nhà kín gió, từng ăn một bữa cơm an .

 

Tối về miếu Thổ Địa, Cao Hi báo tin sắp dọn cho .

 

Cao Hi và bọn họ vốn cùng một loại , sớm muộn gì cũng sẽ rời , thoạt tin vẫn chút buồn bã, sống cùng hai năm cũng chút luyến tiếc khi nàng rời .

 

Tiểu Nhụy thừa lúc đang trò chuyện, chậm rãi dịch đến bên Tần Chiêu, kéo góc áo : "Chiêu ca ca, thật sự dọn ?"

 

"Ừm, sáng mai sẽ dọn qua."

 

Tần Chiêu cảm thấy áo kéo, nhíu mày từng chút một kéo góc áo khỏi tay Tiểu Nhụy.

 

Tay buông lỏng, miệng Tiểu Nhụy liền bĩu , khuôn mặt nhỏ nhắn tủi sắp đến nơi: "Chiêu ca ca, rời ."

 

Tần Chiêu nào tâm trí quản Tiểu Nhụy tủi , vuốt phẳng vạt áo kéo nhăn, mắt Cao Hi.

 

Tần Chiêu: "Cũng tính là rời , chỉ là ở cùng thôi, bình thường vẫn sẽ gặp mặt."

 

Tiểu Nhụy từ lâu quen với sự lạnh nhạt của Tần Chiêu, vẫn mắt : "Vậy thể ở cùng ?"

 

Tần Chiêu như giật , ánh mắt chợt dán chặt Tiểu Nhụy.

 

Giọng tự chủ mà cao hơn mấy phần: "Đương nhiên , đó là nhà của và Cao Hi, ngươi đến đó ở gì."

 

Đáng sợ quá, khó khăn lắm mới dọn khỏi miếu Thổ Địa ở chung với nữa, tuyệt đối thể để nàng bám theo.

 

Bởi vì giọng quá cao, đều rõ mồn một, mấy đôi mắt đồng loạt về phía và Tiểu Nhụy.

 

Tiểu Nhụy nào chịu nổi, thích cho khó xử ngay tại chỗ, "oa" một tiếng liền òa lên, xoay chạy ngoài.

 

Tần Chiêu chút ngượng nghịu, ngờ một câu của thể khiến khác .

 

Hắn sờ sờ mũi liếc Cao Hi đối diện, giải thích nhưng cảm thấy chẳng gì để giải thích.

 

Bình thường trông tinh ranh là thế, nhưng hễ đối mặt với nữ nhân thì thành vẻ ngớ ngẩn vô tâm.

 

Cao Hi chút buồn rầu, thế thì mà lấy lòng thê tử đây.

 

Tần Chiêu đó như một khúc gỗ, tay chân luống cuống, Cao Hi đành bước tới nắm tay , dẫn đến bên bờ sông nhỏ.

 

Cao Hi: "Đã xảy chuyện gì ?"

 

Tần Chiêu: "Vương Tiểu Nhụy ở chung với chúng , đồng ý."

 

Hắn chỉ một tiếng , nàng liền , cũng thấy oan ức lắm chứ.

 

"Dẫu cũng thể thẳng thừng như thế chứ, nàng khó xử bao." Cao Hi thấy mệt mỏi trong lòng, đúng là một khúc gỗ mục.

 

Cùng với thời gian ở chung ngày càng nhiều, Tiểu Nhụy cũng tự lúc nào đem lòng yêu mến Tần Chiêu.

 

Điều khiến Cao Hi ngạc nhiên, ngờ còn nhỏ thế động lòng .

 

Tần Chiêu bĩu môi, rõ ràng để lời Cao Hi lòng.

 

Tần Chiêu: "Thế còn thẳng thừng ? Nàng đưa yêu cầu ngớ ngẩn đó, thì nên nghĩ đến kết quả như chứ. Hừ!"

 

Cao Hi: "Nàng luyến tiếc , nên mới ở cùng ."

 

"Vậy tất cả trong miếu đều luyến tiếc , chẳng lẽ đều dọn đến ở cùng chúng ?"

 

Tần Chiêu suýt nữa rớt quai hàm vì lời của Cao Hi, ánh mắt thẳng thừng như 'ngươi đúng là đồ ngốc'.

 

Cao Hi thực sự chịu nổi ánh mắt như kẻ đần độn, chỉ đành ngượng ngùng : "Ta là loại bụng đến ?"

 

Tần Chiêu im lặng nàng một lúc, đó mới kết thúc chủ đề .

 

Cao Hi vốn hỏi Tần Chiêu suy nghĩ về Tiểu Nhụy, nào ngờ lái sang chuyện khác.

 

Sau đó nhớ , nàng thấy quá chuyện, dù còn nhỏ, chuyện tình cảm vẫn nên đợi thêm hai năm nữa hãy .

 

Khi trở về miếu, Tiểu Nhụy đang giường, thấy Tần Chiêu bước , nàng thôi, ánh mắt như chứa đựng ngàn vạn lời.

 

Tần Chiêu thì như thể chẳng chuyện gì xảy , ngay cả một cái liếc mắt cũng dành cho Tiểu Nhụy.

 

Hệt như kẻ bạc tình, chẳng phạm gì.

 

Thấy thái độ lạnh nhạt của Tần Chiêu, Tiểu Nhụy .

 

Cuối cùng vẫn nhịn , nàng chậm rãi dịch đến bên Tần Chiêu, cẩn thận từng li từng tí .

 

"Chiêu ca ca, khi dọn , thể đến thăm ?"

 

Tần Chiêu định từ chối, ánh mắt Cao Hi trấn trở , lời từ chối quanh quẩn bên môi, đổi thành: "Đương nhiên thể, luôn hoan nghênh ngươi đến chơi."

 

Tần Chiêu cảm thấy mệt mỏi quá, Cao Hi cứ như một đứa trẻ , còn bắt chiều theo nàng.

 

, ai bảo bên cạnh nàng chỉ còn một .

 

Tần Chiêu nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cảm thấy gánh nặng vai nặng thêm.

 

"Tiểu Nhụy, đợi chúng dọn , chiếc giường sẽ tặng cho ca ca của ngươi, hai đứa lớn , cần ngủ riêng."

 

Sau khi nàng , trong miếu chỉ còn một Tiểu Nhụy là nữ nhi, chiếc giường riêng là đãi ngộ nhất hiện giờ .

 

Tần Chiêu Cao Hi , mắt đảo một vòng, nghĩ kỹ thì lẽ nào Cao Hi cũng ngủ riêng với , điều tuyệt đối .

 

dọn nhà mới, Tần Chiêu và Cao Hi bày hàng, ngờ Lệ Phong cũng , cố ý ở giúp họ chuyển nhà.

 

Ở miếu Thổ Địa hai năm, đồ đạc cũng tự lúc nào nhiều lên, thứ gì mang thì cố gắng mang , thứ gì mang thì để cho .

 

Ba gói đồ lớn, đều cao bằng Tần Chiêu, thể cầm nên chỉ đành vác gói đồ nhỏ của , tay ôm bát đĩa và những thứ dễ vỡ.

 

Cao Hi vác một gói, còn đều do Lệ Phong cầm.

 

Lệ Phong cả gói đồ che khuất, chỉ còn mỗi cái đầu thò đường, trông vô cùng buồn .

 

Quãng đường tuy dài, nhưng cũng nghỉ ba mới đến nơi.

 

Vào đến sân nhỏ, Lệ Phong chạy thẳng đến giếng nước, ực ực uống liền mấy ngụm, đổ vật xuống đất: "Cuối cùng thì cũng sống ."

 

Tần Chiêu theo sát phía , uống một ngụm nước, chép chép miệng: "Hóa nước ngọt đến ."

 

Cao Hi thấy họ mệt mỏi t.h.ả.m hại, chút hối hận vì tính sốt ruột của , nếu chia hai chuyến vận chuyển thì sẽ mệt đến thế, đều tại cuộc sống mới đang vẫy gọi nàng.

 

 

Loading...