Lục Yểu Tâm lúc  mới yên tâm hỏi:
"Từ bá cũng  ngoài du xuân ạ?”
Nàng  ít gặp vị Từ bá bá , từ vài   so với hôm nay, Lục Yểu Tâm cảm thấy vị Từ bá  tiều tụy  chút nhanh.
Từ Quốc Công hòa ái , lắc đầu :
"Là Từ bá mẫu cháu  hoa ở ngoại ô,  dẫn Minh Tắc ca ca và Nguyệt Gia   cháu  ngoài hái hoa."
Lục Yểu Tâm  , vội  thiết hỏi:
"Thân thể Từ bá mẫu  khá hơn  ạ?" Từ Quốc Công thu  chút ý  trả lời:
"Tốt hơn nhiều , gần đây  thể xuống giường ." Lục Yểu Tâm:
"Vừa lúc chúng cháu chuẩn  bắt mấy con cá tươi, Từ bá  ngại thì mang hai con về hâm canh cá cho Từ bá mẫu uống  ạ."
Từ Minh Tắc lặng lẽ  tới bên cạnh  , nhỏ giọng :
"Đệ , Cha  từng  với chúng  như ." Từ Nguyệt Gia liếc  một cái,  lên tiếng.
Từ Nguyệt Gia nhỏ tuổi thoạt  so với bạn cùng lứa tuổi suy nhược hơn một chút, Từ Minh Tắc  sớm suy nghĩ cẩn thận, Nương sở dĩ đối với   chú ý hơn, là bởi vì    bệnh.
Mặc dù   , nhưng Nương  yêu thương , việc    chính là  nhi tử ngoan của Nương, và là  trưởng  của  .
Trong tay Từ Nguyệt Gia cầm một bó hoa dại nhỏ, buộc ngay ngắn chỉnh tề.
Mà hoa trong tay Từ Minh Tắc, hỗn độn đến đủ loại.
Cuối cùng, Từ Quốc Công mang theo hai con cá tươi, dẫn hai đứa con trai rời .
Sau khi hồi phủ, Từ Quốc Công liên bảo nhà bếp lấy một con  canh.
Mấy ngày gần đây Quốc công phu nhân cũng   khẩu vị gì, phá lệ uống hai chén canh đậu hũ cá.
Cũng chỉ là canh đậu hũ cá bình thường, nguyên liệu nấu ăn trân quý gì cũng  thêm.
Quốc công phu nhân  tựa  giường, tò mò hỏi:
"Sao  nhớ nấu canh đậu hũ cá?" Từ Quốc Công buông bát  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-me-ke-chi-thich-lam-ca-man/chuong-354.html.]
"Cá là khuê nữ Lục lão  tặng, là con bé với Nương cùng  ngoài đạp thanh, chúng   vặn gặp ."
Quốc công phu nhân nhớ , khuôn mặt tái nhợt nhuộm một nụ   nhạt: "Là tiểu cô nương  ."
Nhất định là  xinh , nhu thuận.
Từ Quốc Công lúc  nắm c.h.ặ.t t.a.y thê tử Bàn tay gầy guộc, nghẹn ngào :
"Nhất định sẽ tìm ."...
Từ   gặp  ở đạp thanh, Lục Yểu Tâm chỉ cần  ngoài, trong mười  thì  tám  gặp Từ Minh Tắc.
Năm nàng mười hai tuổi, Từ Minh Tắc bỗng nhiên  cho nàng ,    quân doanh.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hôm nay là tiệc mừng năm mới của con thứ cô cô Từ Minh Tắc, dượng  từng  phó tướng  trướng ông ngoại Lục Yểu Tâm, quan hệ hai nhà  tệ.
Mà Lục Yểu Tâm hôm nay là cùng mợ tới.
Từ Minh Tắc  cách nàng một đoạn, cúi đầu  chân : "Ta,    ."
Lục Yểu Tâm cũng dần trưởng thành, dịu dàng đoan trang :
"Vậy  chúc Từ đại ca  khi đến quân doanh,  chuyện đều thuận lợi." Từ Minh Tắc ngước mắt lên,  cúi xuống, do dự dự nhỏ giọng :
"Ba năm  ca sẽ trở về một chuyến,   thể chờ ca  ?" Càng đến cuối cùng, giọng  càng nhỏ, Lục Yểu Tâm   rõ:
"Cái gì cơ?"
Từ Minh Tắc mím môi,   nên dùng từ như thế nào.
Tâm tư , từ ba năm ,   dẫn nàng đến bên giường nương .  nàng vẫn còn nhỏ.
Không khí nhất thời đình trệ.
Không  lúc nào Từ Nguyệt Gia chuẩn   ngang qua đột nhiên lên tiếng: "Huynh trưởng hỏi, ngươi  thể chờ   vài năm ?”
Khuôn mặt Từ Minh Tắc trong nháy mắt đỏ bừng. Quay đầu  tiếng động  thẹn  giận :
"Từ Nguyệt Gia!"
Lục Yểu tâm cũng  khá hơn chút nào,  má hiện  một mảnh ửng đỏ. Theo bản năng xoay  bỏ chạy.
Mặc cho Từ Minh Tắc la hét như thế nào, cũng   đầu .... Yểu Tâm, Yểu Tâm, tỉnh   ?