Mắt nàng  rời khỏi nội dung trang sách, thuận miệng  chuyện phiếm: "Đình Hiên biểu   giống Đại cô mẫu."
Lúc   Đại cô mẫu miêu tả, nàng còn tưởng rằng  là một   nghiêm túc.
Từ Nguyệt Gia rời mắt khỏi trang sách,  về phía nàng : "Vậy ?”
Ôn Diệp ngẩng đầu, bỗng nhiên ngáp một cái, : "Hình như  mệt một chút."
Có vẻ như hôm nay tâm trạng   vui, những dường như  chỉ  . Hết sức kỳ lạ.
Từ  khi dùng xong bữa tối Ôn Diệp  phát hiện , chỉ là lúc    đều xoay quanh Thân Đình Hiên,  ai để ý đến sự bất thường của Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia gấp sách , giọng điệu  đắn khiêm tốn, tựa như đang  một chuyện vô cùng tầm thường : "Làm lão sư,  một thời gian nàng  kiểm tra bài tập của  tử  đó."
Ôn Diệp đột nhiên phấn chấn, : "Nói đến chuyện , vi sư  thấy mệt nữa."
Quá trình kiểm tra bài tập   lâu dài.
 dường như hôm nay  tử của nàng   nhiệt tình quá mức.....
Sau khi Thân Đình Hiên đến phủ sống ngày thứ ba, học viện của Từ Cảnh Dung cũng   nghỉ đông,  từ Lan Thành trở về.
Cậu  về một  mà  cùng còn  cả công tử Xương Nam Hầu phủ nữa, cũng chính là tiểu nhi tử Giang Duệ của cô mẫu đích  đưa về.
Giang Duệ lớn hơn Từ Cảnh Dung bảy, tám tuổi,    trông chừng, trong mấy tháng ở học viện, tuy việc học của Từ Cảnh Dung  tiến bộ nhiều lắm, nhưng ít nhất  tụt lùi, mà tính cách cũng trở nên an phận hơn nhiều.
Nếu   thấy Giang Duệ  lâu   về nhà thì Lục Thị cũng  giữ   ở  phủ chơi vài ngày.
Ban đầu Thân Đình Hiên định dọn về nhà  năm mới, một  đón tết, nhưng Lục Thị  cho.
Nói  ở trong phủ một  cô đơn lạnh lẽo, năm    suôn sẻ cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-me-ke-chi-thich-lam-ca-man/chuong-320.html.]
Hai ngày cuối tháng chạp, Thịnh Kinh  một trận tuyết lớn, đến ngày trừ tịch, tuyết rơi càng dày hơn nữa.
Lục Thị  bận,  gặp mặt mấy đứa bé  một lúc  tìm cớ đuổi chúng  khỏi chính viện, Từ Cảnh Dung thấy nhàm chán cho nên dẫn theo hai   đến chỗ Ôn Diệp chơi ném tuyết.
Quy tắc là hai   cần  ném theo thứ tự hoặc là cùng lúc ném trúng Từ Cảnh Dung  ba  mới tính là thắng.
Sân Tây viện cũng rộng, đủ cho chúng chơi đùa thoải mái.
Ôn Diệp  chơi, nàng  bên cạnh cửa sổ  hành lang của thư phòng tây sườn,  giường lót nệm mềm dày cộp,   đó  hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Gần ngay chân nàng  đốt một lò than, trong lòng nàng còn ôm một bình nước nóng, đến cả khung cửa sổ nơi nàng gác khuỷu tay cũng  đặt một cái nệm mềm, Ôn Diệp nghiêng  tựa lên , ánh mắt thỉnh thoảng liếc  trong viện.
Tựa như đám nhóc chơi ném tuyết đang  sức biểu diễn cho nàng xem.
Trong viện, Từ Cảnh Dung một  một phe, hai tiểu tử  chung phe  sức ném  .
Từ Cảnh Lâm còn ,  sắp bảy tuổi nên cũng  chút sức lực, ít nhất thì  thể ném văng  xa.
Còn Từ Ngọc Tuyên thì nhỏ hơn hai    nhiều, chụm cả hai tay  cũng  cầm nổi quả cầu tuyết lớn, ném cũng chẳng ném  bao xa.
Có  nhiều lúc rõ ràng là  bé  ném về phía  nhưng  hiểu tại  quả cầu  bay ngược   lưng  bé.
Nếu   đập trúng chân Kỷ ma ma thì cũng đập ướt ống tay áo Nhẫn Đông hoặc Hà Hương.
Từ Cảnh Dung  phía đối diện  bé bày  vẻ mặt  dám tin.
Vẻ mặt tựa như đang  là: Ta  nhân nhượng hết mức  thể , ném  trúng thì  cũng hết cách.
Mấy  liên tục, Từ Ngọc Tuyên thấy Từ Cảnh Lâm  thành công nhưng  bé thì   cái nào,  khuôn mặt múp mip thịt ngập tràn buồn rau.
Từ Cảnh Lâm    vẻ đau buồn của  bé, đang chuẩn  cầm tay chỉ dạy  bé thì đột nhiên Từ Ngọc Tuyên   chạy về phía Ôn Diệp.
Nền tuyết trơn trượt, Kỷ ma ma chạy theo sát phía .